Thursday, 5 April 2007

Cửu Long Giang ta ơi!




Đáp ứng yêu cầu của đông đảo bạn đọc blog, hôm nay tôi bố trí đăng bài thơ “Cửu Long Giang ta ơi”, một tác phẩm của nhà văn Nguyên Hồng (vâng, chính là nhà văn Nguyên Hồng đấy ạ), được viết năm 1955.

Xin có đôi lời thưa trước: là hôm vừa rồi tôi có hơi hứng chí nên vỗ đùi mà khen “bài này thì còn nói làm gì nữa, nhất! ”. (http://blog.360.yahoo.com/blog-ABv7t307bqLKd3e8pzU8?p=321). Thật ra thì “Cửu Long Giang ta ơi” chưa đến mức đứng đầu danh sách 100 bài thơ thế kỷ. Nay tôi chính thức thừa nhận là như thế, và xin rút lại cái vỗ đùi hôm trước. Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, bài thơ nào cũng vậy, được một vài, thậm chí chỉ một đoạn hay cũng là quý rồi. Mời bà con thưởng thức và bỏ qua cho cái lỗi thích chí quá sớm.

*
* *

CỬU LONG GIANG TA ƠI

Ngày xưa ta đi học
Mười tuổi thơ nghe gió thổi mùa thu
Mắt ngẩng lên trông bản đồ rực rỡ
Như đồng hoa bỗng gặp một đêm mơ

Bản đồ mới tường vôi cũng mới
Thầy giáo lớn sao, thước bảng cũng lớn sao
Gậy thần tiên và cánh tay đạo sĩ
Ðưa ta đi sông núi tuyệt vời

Tim đập mạnh hồn ngây không sao hiểu
Mê Kông sông dài hơn hai ngàn cây số mông mênh
Nguồn tự Trung Hoa có Vạn Lý Trường Thành
Có Hy Mã Lạp Sơn, Ðộng Ðình Hồ, Tây Du, Thủy Hử

Mê Kông chảy
Cây lao đá đổ
Ngẫm nghĩ voi đi
Thác Khôn cười trắng xóa
Lan hoang dứa mật thông nhựa lên hương
Những trưa hè ngun ngút nắng Trường Sơn
Rừng Lào - Miên rộng quá
Dân Lào - Miên mến yêu
Xôi nếp nước trong sẵn sàng chia bạn đói

Ta đi... bản đồ không còn nhìn nữa
Sáng trời thu lại còn bướm với trời xanh
Trúc đào tươi chim khuyên rỉa cánh sương đọng long lanh
Ta cởi áo lội dòng sông ta hát

Mê Kông chảy
Mê Kông cũng hát
Rừng núi lùi xa
Ðất phẳng thở chan hòa
Sóng tỏa chân trời buồm trắng

Nam bộ
Nam bộ
Chín nhánh Mê Kông phù sa nổi váng...
Ruộng bãi Mê Kông trồng không hết lúa
Bến nước Mê Kông tôm cá ngập thuyền
Sầu riêng thơm dậy đất Thủ Biên
Suối mát dội trong lòng dừa trĩu quả

Mê Kông quặn đẻ
Chín nhánh sông vàng
Nông dân Nam bộ gối đất nằm sương
M
ồ hôi vã bãi lau thành đồng lúa
Thành những tên đọc lên nước mắt đều muốn ứa
Những Hà Tiên, Gia Định, Long Châu
Những Gò Công, Gò Vấp, Ðồng Tháp, Cà Mau
Những mặt đất
Cha ông ta nhắm mắt
Truyền cháu con không bao giờ chia cắt

Ta đã lớn
Thầy giáo già đã khuất
Thước bảng to nay thành cán cờ sao

Những tên làm man mác tuổi thơ xưa
Ðã thấm máu của bao hồn bất tử... *

Ðêm nay
Cửu Long Giang vẫn âm vang sóng cát
Sao khuya lấp lánh
Lửa chài thức sáng nhịp hát hò ơ
Ðồng Tháp xa đưa những tiếng mẹ ru
Hồ Chí Minh thành ca dao bát ngát...

1955


* Cắt bỏ một đoạn vì… chán quá không chịu được, ai vẫn muốn đọc thì mật thư cho tôi.

Hôm trước chẳng may cao hứng vỗ đùi to quá, bao nhiêu người hỏi thăm "Cửu Long Giang ta ơi", phát ngượng!

Ơ nhưng mà ngượng thì ngượng, tôi vẫn bảo lưu ý kiến rằng "Cửu Long Giang ta ơi" là một bài thơ rất hay về chủ đề quê hương - đất nước (và cả tuổi thơ nữa). Có ai muốn tranh cãi không? đứng sang bên này!

*
* *


VĨ THANH

Tình hình là bình chọn của nhiều bạn trẻ lại đi ngược lại với bình chọn của Ban Tổ chức.

Thôi được, entry sau tôi sẽ thay mặt Ban Tổ chức đăng một bài thơ cực hay (lần này không vỗ đùi, chỉ khen miệng), cam đoan là không phụ sự mong đợi của các bạn.

Gửi các bác Hấu và Saigon Minsk: Chết thật, vỗ đùi quá sớm... đấy đúng là biểu hiện của căn bệnh kiêu ngạo cộng sản mà tôi luôn nhắc nhở cán bộ phải tránh các bác ạ. Thế quái nào mà tôi lại mắc đúng cái khuyết điểm đó chứ. Thôi để tôi rút kinh nghiệm.