Monday, 18 June 2007

21/6

Ở Sài Gòn mấy ngày này, thấy không khí làm báo nhộn nhịp ghê, bà con phóng viên náo nức chuẩn bị các hoạt động kỷ niệm “ngày giỗ của chúng mình”. Tự nhiên ngồi thần mặt: Hình như chưa bao giờ có một ngày 21/6 nào làm tôi vui, chưa bao giờ.

Nghề báo làm biến dạng tính cách con người mình thật. Bây giờ mà tôi nói “ngày xưa em hiền lắm đấy ạ” thì chẳng ai tin, còn tưởng mình lại giở trò gì lố bịch. Thế mà đúng là như thế đấy, đã từng có thời tôi rất hiền lành. Và tôi đi làm báo, và vẫn hiền, có thể dùng từ chính xác là “ga-lăng”, từng được mệnh danh là “ga-lăng nhất tòa soạn”: gặp ai cũng nhường, ví dụ có thể nhường ghế ngồi cho người khác để bản thân nằm còng queo trên sàn tàu hỏa ngủ mấy đêm liền.

Để rồi có những hôm tôi gục mặt xuống bàn phím, thấy máu chảy ra từ tai.

Để rồi có những đêm 3h sáng tôi bật dậy: “Mả bố thằng nào giờ này còn chạy rốt-đa xe máy để tao không ngủ được thế này?”, và chợt nhận ra tiếng máy nổ đó phát ra từ trong… đầu mình: ù tai.

Để rồi có những lúc ngồi nhìn bạn mình ngồi ôm mặt (vì dính một vụ gì đó), chẳng biết nói gì để an ủi, tôi chỉ còn cách tìm một điếu thuốc đưa bạn: “Hút đi kìa!”, rồi bật khóc.

Để rồi có những buổi sáng tôi ngủ dậy, ngồi thẫn thờ, miệng lảm nhảm: “Sao mình phải khổ thế nhỉ?”, hoặc phóng xe máy đi hết phố này đến phố kia cho bằng hết xăng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Đểu quá! Quá đểu! Đểu quá! Quá đểu!

Và rồi đến một ngày tôi phải nói với mình: “Không được. Ai cho tao hiền? Tao không thể là người hiền được nữa, biết không? Chỉ còn một cách, biết không? Chỉ còn một cách, biết không?...

Thế là bây giờ tôi nói tôi hiền, chẳng ai tin nữa.

Ừ, hay là mình ghê gớm thật? Một kẻ đại gian ác cũng nên.