Luôn luôn ở nơi nào đó. Thanh Tùng bên FM dịch tên bài hát đến kỳ cục nhưng nhiều khi nghĩ kỹ thấy cũng hay hay. Không quên được giọng đọc hổn hển, phát âm tiếng Anh kém tự tin và dịch tiếng Việt rất ngộ của Thanh Tùng mỗi chương trình ca nhạc trên sóng FM vào thập niên 90 của thế kỷ trước. “She’s like the wind” (Nàng như ngọn gió trời) được dịch là “Nàng yêu mến của gió trời”. “Nowhere man” (tạm dịch là “Người không tưởng”) biến thành “Không ở nơi nào” và ngược lại, “Always somewhere” thành “Luôn luôn ở nơi nào đó”.
Nhưng chẳng sao, tôi vẫn thích một số câu dịch của Thanh Tùng lắm. “Always somewhere” chẳng hạn. Thỉnh thoảng có ai đó hỏi tôi đang ở đâu, tôi chỉ muốn trả lời (một cách rất trừu tượng): “Always somewhere”.
Ở đâu mà chẳng vậy. Tôi chưa bao giờ có cảm giác nhớ một vùng đất nào đó. Nhớ những gương mặt, khoảnh khắc, lời nói, nụ cười, thì có; còn nhớ vùng đất, thì không. Tôi có thói quen nghe nhạc hàng đêm, và vì thế cho dù ở bất kỳ đâu, chỉ cần nghe những bản nhạc và giai điệu đó là tôi lại thấy như đang ở nhà; hay nói đúng hơn, như đang ngồi trong một căn gác nhỏ có mái ngói phủ đầy dây leo xanh ở khu phố cổ Hà Nội.
Ở đâu mà chẳng vậy. Có lần tôi ngồi trên vỉa hè một phố biển, đâu đó bên Malaysia. Với tôi nơi ấy là một thành phố xa lạ với vô vàn gương mặt lướt qua rất lạnh lùng. Nhưng từ một quán ven đường, tôi nghe thấy những nốt nhạc đầu tiên thánh thót mở đầu bài “It Might Be You”.
Time
I’ve been passing time
watching trains go by
all of my life
Lying on the sand,
watching seabirds fly…
(Thời gian, tôi đã băng qua thời gian
nhìn những đoàn tàu lăn bánh
nằm trên cát
ngắm chim biển bay qua…)
Đó là một con phố nằm trước biển, dưới ánh hoàng hôn đỏ đục, bên này sóng vỗ, bên kia là những hàng quán nhộn nhịp người lại qua, tiếng ồn ào hòa vào trong những nốt nhạc rất trong trẻo và buồn. Tôi lại thấy như mình đang ở Việt Nam, đang ngồi dưới cái gác mái có dàn cây leo xanh xanh.
Ở đâu mà chẳng vậy. Mthoan có hỏi tôi trên blog này: “Vào sì phố ồn ào quá chị nhỉ?”. Không, Sài Gòn hay Hà Nội thì cũng không khác gì nhau lắm, với tôi. Và tôi vẫn thích đi lắm, đi đâu cũng được. Thích cái cảm giác phóng xe máy đến bay tóc trên cầu Sài Gòn hay cầu Chương Dương (bọn tuổi Ngựa hình như cứ ngồi lên xe là phóng còn hơn ma đuổi, bất kể xe đạp, xe máy hay xe xích lô), thích trò chuyện với người này người kia, thậm chí chỉ cần ngồi nghe họ nói cũng được, thích lang thang ở những nơi thật đông đúc để nhìn “bên đời xe ngựa ngược xuôi”. Và đến đêm thì lại nghe những giai điệu huyền ảo kia để thấy mình vẫn như đang ở trong ngôi nhà có căn gác nhỏ ấy.
Ở đâu mà chẳng vậy.
Always somewhere.