Nhân vật: Trang, phóng viên, và Hoàng, kỹ sư Bộ KHCN&MT. Bối cảnh: Tan tầm, cảnh nội. Trang khoe với Hoàng là vừa đi quay phóng sự “Bill Gates sang Việt Nam” cách đấy mấy hôm.
Trang: à... bữa nọ em đi quay Bill Gates cả ngày
Trang: mẹ, thằng này cố tình bôi nhọ ta anh ạ... nó sang Việt Nam mà ăn mặc nhếch nhác hết sức
Trang: mấy ảnh ở trển bất bình lắm, không thèm mở tiệc chiêu đãi gì ráo trọi
Anh Hoàng: thằng Gates thì láo rồi
Anh Hoàng: sếp anh mới đầu không thèm ra tiếp, nói vọng ra: “Bảo nó biến mịa nó đi”
Trang: anh từ từ, cho em trình bày đã
Trang: thằng này tuy tỷ phú
Trang: nhưng thực chất chỉ đáng là trọc phú anh ạ
Trang: ăn mặc quê mùa, kính cận dày cộp, đi cái xe vàng vàng bẩn hết chỗ nói
Trang: mà xe là xe đi mượn
Trang: nào phải của nó
Trang: không hiểu nó tự hào cái nỗi gì
Anh Hoàng: anh đang chỉ đạo các anh bên Bộ KHCN
Anh Hoàng: viết 1 cái phần mềm
Anh Hoàng: hơn hẳn Microsoft của Gates
Anh Hoàng: lấy tên là Macluoile Office 6000
Trang: thằng Bill sang đây
Trang: hỏi gì cũng nói rất chung chung anh ạ… (cắt một đoạn)
Trang: xem ra nó cũng biết câu "nhập gia tùy tục"
Anh Hoàng: thằng đấy trông như thằng dở hơi
Anh Hoàng: vớ vẩn
Anh Hoàng: hôm nó yết kiến sếp anh
Anh Hoàng: chết cười ấy chứ
Trang: nó nói gì?
Anh Hoàng: nó bảo
Anh Hoàng: “Thưa anh, em đã làm từ thiện đến 29 tỷ USD, sao em vẫn chưa được xét nhập quốc tịch nước ta?”
Trang: hừ… hỏi chi ngu rứa?
Trang: rứa sếp anh dạy răng?
Anh Hoàng: sếp mới ôn tồn bảo: “Chưa được chưa được… Như thế đâu đã đủ. Nếu thật muốn nhập quốc tịch nước mình, sao cậu không đem hết gia tài ra mà làm từ thiện đi?...”
Trang: đấy, phải thế chứ
Anh Hoàng: Bill nghe nói mới tỉnh ngộ đấy
Trang: thế tỉnh ngộ thì nó làm gì?
Anh Hoàng: chưa rõ
Anh Hoàng: nó cút về Mỹ rồi
Trang: ơ cái thằng dở người này
Anh Hoàng: kệ nó
Anh Hoàng: nó chậm hiểu
Anh Hoàng: thì đành chịu chứ làm thế nào
Trang thấy Hoàng ứng đối như nước chảy, mặt đã hơi xanh, trong bụng ngấm ngầm ghen ghét, nghĩ thầm: “Công phu lố bịch của người này gấp mười lần ta. Nếu không diệt ngay e rằng để lâu tất sinh hậu họa, ắt ta mất chức Thiên Hạ Đệ Nhất Lố Bịch về tay hắn”. Bèn tung tuyệt chiêu:
Trang: à, báo cáo anh
Trang: hôm đó... em xin nhận thiếu sót
Trang: là đã quên không bố trí người ném cứt trâu vào xe chở thằng Bill Gates
Trang: để nó nhênh nhang đến rồi đi, không coi ai ra gì
Trang: lẽ ra phải ném
Trang: ném đến cùng
Trang: ném cho nó biết nước Nam anh hùng là có chủ chứ
Trang: em bận quá nên quên
Trang: cứ đinh ninh chi bộ ta cắt cử người đâu vào đấy rồi... ơ mà hóa ra anh cũng quên nốt
Trang: à, phải rồi đấy. Chính ra truy cứu trách nhiệm anh mới đúng. Nào, anh giải trình đi
Trang: hôm đó anh ở đâu? làm gì? mà quên việc cắt cử trẻ trâu ném phân trâu vào mặt thằng Bill?
Anh Hoàng: đâu có
Anh Hoàng: ném mấy lần rồi
Anh Hoàng: toàn trượt
Anh Hoàng: vì không có tập huấn trù bị từ trước
Trang: phê bình!
Anh Hoàng: bọn trẻ trâu sau bị nghiêm khắc phê bình đấy chứ
Trang: việc quan trọng thế sao lại không tập huấn?
Anh Hoàng: mịa, cái này việc nhỏ
Anh Hoàng: thuộc chi bộ cấp dưới
Anh Hoàng: chứ anh ở TW hơi đâu lo việc bé
Trang: thôi thế là chết rồi
Trang: thằng Bill được thể
Trang: đi lại loăng quăng, nhâng nhâng nháo nháo
Trang: nó lại ăn trầu têm cánh phượng của liền chị Bắc Ninh làm
Trang: mặt nó nhăn nhó
Trang: trông đáng ghét lắm
Trang: mẹ nó chứ
Trang: nó chả coi ta ra gì
Anh Hoàng: uh, kệ nó, nhá, kệ nó
Anh Hoàng: nó ăn xong về, đi… hơn chục lần
Anh Hoàng: thế mới biết sức mạnh vô địch…
(cắt một đoạn)
Trang: kệ là kệ thế nào?
Trang: này, sao anh cứ nhân đạo chung chung, mất lập trường thế nhỉ?
Trang: phê bình nhá!
Anh Hoàng: thằng đó vào yết kiến sếp anh
Anh Hoàng: cũng hối hận lắm rồi
Anh Hoàng: phen này về Mỹ khéo lại đi ăn mày trước cửa rạp xi nê Broadway ấy chứ
Anh Hoàng: hoặc là làm cái thằng gác cổng ở chứng khoán phố Wall...
Trang: quân khốn kiếp ấy
Trang: để em gửi anh cái ảnh ta chụp nó này
Trang: cả cái ảnh nhà sàn em chụp mấy hôm trước nữa, con Olympus của em hèn thì hèn thật nhưng được cái hôm đó trời nắng đẹp
Anh Hoàng: Bill Gates
Trang: chính hắn!
Anh Hoàng: dù mi có 50 tỷ USD thì cũng đừng hòng mua được một căn nhà sàn nhỏ đơn sơ, nằm sát mép nước một con suối cuồn cuộn trôi, dưới bóng núi non hùng vĩ
Trang: và lộng gió thời đại nữa chứ?
Anh Hoàng: à này, em làm báo, có biết nó sang Việt Nam đợt này là theo chỉ thị của ai không?
Trang: nó muốn sang ta
Trang: muốn nhập quốc tịch
Trang: ở hẳn Việt Nam không về Mỹ nữa
Trang: nhưng
Trang: cho nó vào hay không
Trang: lại là chuyện khác
Hai người chat từ giờ Thân đến giờ Dậu, bất phân thắng bại, nhất định không ai công nhận ai là Thiên Hạ Đệ Nhất Lố Bịch. Cuối cùng đành kết luận: KỲ PHÙNG ĐỊCH THỦ!