Trường trung cấp truyền hình Thường Tín (Hà Tây) thường bị dân làm báo hình gọi trêu là “Havard Thường Tín”. Trên thực tế, cái tên “Havard của Việt Nam” đã thuộc về một trường khác: Đại học Ngoại thương (FTU).
Năm nay cũng như hơn một chục năm qua, ĐH Ngoại thương là trường đắt khách, nhiều người đăng ký thi. Như hồi tôi vào, 5.000 thí sinh cạnh tranh tóe lửa để giành được một chỗ, đúng là “ghế ít, đít nhiều”. Sinh viên Ngoại thương phần đông là con nhà khá giả, hoặc ít nhất cũng có điều kiện để học tập, đến mức có lúc tôi nghĩ thầm: “Kẻ nghèo vào chốn này cũng khó như lạc đà chui vào lỗ kim”.
Chuyện dạy và học ở đây như thế nào thì chưa thể khẳng định. Cái này đòi hỏi phải lập Hội đồng thẩm định, phải có dự án “Về chất lượng đào tạo của đội ngũ giảng viên ĐH ở nước ta thời kỳ sau đổi mới”, có các cấp xét duyệt, có xơ-vây nghiêm túc. Nếu cần phải đẩy nó thành một dự án đồ sộ nghiên cứu “Lịch sử giáo dục Việt Nam qua các thời kỳ”. Tuy nhiên, điều mà tôi chắc chắn 100% là trong các trường ĐH ở Việt Nam thì Ngoại thương là trường rất biết làm quảng cáo, PR. Trừ một số ít người khi nghe tôi giới thiệu “em học Ngoại thương” liền gật gù: “Thế là ở bên y tế, nhỉ?”, còn nói chung, sinh viên ra trường cứ gắn mác FTU trên trán và/hoặc trước ngực và/hoặc sau lưng là được của nó!
Lúc mới ra trường với tấm bằng Tiêu biểu khá (tức là TB khá), tôi còn ngượng, không dám nhận mình từng là sinh viên FTU. Sau thấy dại: Ai cũng bảo FTU chẳng khác nào Havard của Việt Nam, tội gì mình không treo biển “FTU Tiêu biểu khá đây”; người ta nghe nói thế lại nghĩ mình giỏi.
Đổi lại, ai nhìn tôi làm việc cũng bảo: “Phong cách FTU kìa!”. Thời gian đầu tôi còn giãy lên phản đối, sau thấy hình như đôi bên cùng có lợi, bèn trật tự, đi vào khuôn khổ dần.
Suy cho cùng, đó là một mối quan hệ hội sinh giữa trường đại học và sinh viên, mà không nhiều cơ sở giáo dục đại học ở VN tạo ra được.
(còn tiếp)
+++++
Các entry trong “chuyên đề” này không nhằm đả kích hay tôn vinh ĐH Ngoại thương. Ai muốn hiểu thế nào thì hiểu, chứ mình là mình không có áp đặt. Mục đích chính chỉ để bà con đọc cho vui thôi.