Một buổi chiều phát mệt. Tôi đang phóng xe ngoài đường với tốc độ 45-50 km/h thì nhác thấy hai chú áo mỡ gà xô ra chặn một người đi trước mình. Phía sau có tiếng thét thất thanh: “Táp vào lề đi, công an nó bắt đấy!”. Bỏ mịa, mình quên phứa mất lời dặn của bác Saigon Minsk là Sài Gòn khác với thủ đô chính ở chỗ ấy, mình đang đi trúng vào phần đường dành cho ôtô chứ không phải cho xe máy. Xe biển HN, không giấy tờ, không gì cả, quả này toi rồi. Vừa may có cái hẻm hiện ra trước mắt, tôi lao bừa vào đó, chạy bay tóc. Lòng vòng hơn tiếng đồng hồ rồi cũng về đến nhà.
Cơ sở của Z13 cái gì cũng tốt, chỉ trừ duy nhất cái khóa cửa. 3 giờ 45 phút chiều, trời nóng hầm hập. Hì hục khuân đồ từ tầng 1 lên tầng 3, mở cửa. Không mở được - chìa khóa cứng quá. Mồ hôi toát ra đầm đìa lưng áo, chảy tong tỏng trên mặt. Tôi tựa lưng vào tường, thở dốc. Giá là cửa nhà mình thì chắc tôi đã chân đá tay đấm miệng chửi rồi, nhưng ở đây thì đành chịu, chỉ có thể vừa xoay vừa vỗ về em nó thôi.
Cuối cùng tôi cũng vào được nhà sau một hồi vật lộn với chiếc khóa quái quỷ. Tôi đi ngủ ngay lập tức. Những hình ảnh quái dị loang loáng trong đầu…
6 giờ 30 phút chiều điện thoại di động réo vang báo thức. Hớt hải vùng dậy. Hừ, đến phải thay chuông báo thức khác thôi, để cái bản Wedding March này… sợ quá, có ngày vỡ mịa nó tim. Cầm máy lên mới thấy cả lô tin nhắn, nhớ ra là có hẹn lúc 7 giờ. Chết thật, chưa bao giờ mình quên hẹn như thế này (chỉ có thể đến muộn tối đa 15 phút chứ không được phép quên). Tôi choáng choàng đạp cửa xuống đường, quái, lần này cửa dễ mở thế. Xuống đến tầng 1, lại không mở được cổng. Khóa ơi là khóa chìa ơi là chìa… Lại vừa xoay vừa vặn đến vẹo cả người. Mất thêm 15 phút. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Định gọi điện xin thư thư cho vài phút nhưng không được, máy đã hết pin, có muốn sạc cũng chẳng kịp.
Ra ngoài, khóa cổng xong xuôi, nhảy lên xe máy thì xoảng, cái chìa khóa xe rớt đâu mất. Phải phê bình Z125 mới được, xe nổ máy rồi mà chìa khóa vẫn có thể long ra bất cứ lúc nào, thế còn ra sao? Tôi quỳ gối, bò như cóc trên mặt đường, sờ lần đủ cách mà không thấy nó. Trời tối đen - khu này lại chưa có ánh sáng văn minh của Đảng rọi về thông qua hệ thống đèn cao áp mới sơ suất chứ. Chùm sáng lờ mờ từ chiếc điện thoại di động hết pin không đủ soi rõ hai bàn tay tôi lấm lem dầu mỡ (ở ổ khóa chảy ra) và đất cát. Cực chẳng đã tôi đứng dậy, vừa lau mồ hôi vừa tìm công tắc đèn. Nôkia - nó kìa, trên bức tường trắng cạnh bụi cây hoa. Tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để lật bàn tay, gõ gõ ngón vào xem có bị điện giật không, không thấy trong người có gì khác, mới oai vệ bật công tắc. Thay cho ánh điện sáng bừng là một hồi chuông ré lên lanh lảnh. Chết rồi, mình bấm nhầm chuông cửa nhà hàng xóm. Toan rụt cổ, vứt xe cắm đầu chạy thì một giọng nữ tầm trên 50 tuổi khàn khàn vọng xuống: “Ai hỏi gì đấy?” Tôi lắp bắp nói chõ lên: “Không… không có gì ạ, cháu nhầm”. Nói xong mới thấy vớ vẩn thật, người tuyên bố “không có gì” phải là khổ chủ mới phải chứ. Còn nhớ lần mình tông xe vào người ta, nhăn nhở nói “không có gì” thành ra tí nữa cãi nhau to. Đành vớt vát thêm: “Cháu bấm nhầm ạ, cháu xin lỗi”. Dứt lời tôi vểnh tai chờ nghe câu tiếp theo: “Lần sau bỏ cái trò ấy đi nhá”, như vẫn thường được nghe ở Hà Nội, nhưng may quá, chờ một lúc vẫn không thấy gì. Thoát rồi.
Nhưng tối mò thế này thì làm sao? Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đành phải bấm chuông cửa lần nữa, nhờ nhà nọ bật hộ cái đèn để ánh sáng rọi ra ngoài đường, may ra tìm thấy chìa khóa. Tự nhiên thấy mình vừa lố bịch vừa vô tích sự cùng cực, như một cục thịt thừa, lần nào vào Sài Gòn cũng làm phiền không biết bao nhiêu đồng chí, chỉ có ngồi như bao gạo sau xe người khác là giỏi.
Đèn bật sáng, thấy chiếc chìa mắc lủng lẳng vào khung xe. Mồ hôi cay cả mắt. Tôi nhảy phóc lên xe phóng thẳng tới chỗ hẹn, không quên đi nhầm vài chỗ đường một chiều và thế là lại phải quay lại mua thêm vài chặng nữa. Đến muộn 1 tiếng, chỉ biết xin lỗi kết hợp cười tươi để xuê xoa. Người ta nói “người đến muộn là người luôn tươi vui, còn kẻ đúng giờ lúc nào cũng cáu kỉnh”, câu ấy thật chẳng sai chút nào.