Dạo này mình nhiều việc quá, gay! Làm việc miết từ 8h sáng đến 11h đêm. Sách chất đống nào “Hạt cơ bản”, “Những đỉnh cao chỉ huy”, “Thế giới phẳng”… mà chưa đọc xong được. Mãi 11h30 mình mới có thời gian dành cho việc viết lách và nghiên cứu. Cái anh Daniel Yergin gì đấy viết “Những đỉnh cao chỉ huy” nghe cũng được, văn đằm mà nhuyễn, không cứng như thằng viết “Thế giới phẳng”. À mà thằng tác giả của “Thế giới phẳng” tên gì nhỉ? Cái gì Thô Thô? Thomas à? Mai phải nhắc nó lên trình diện mới được, nhiều đoạn thằng này viết nhảm nhí hết sức.
4h sáng, đang chăm chú nghiên cứu “Chuyện tình New York” để xem thế giới teen bây giờ sinh hoạt ra sao thì có điện thoại từ thằng quân ở bên Bộ… gọi đến. Thò tay tắt vội bản concerto viết cho violin của Mendelssohn đang nghe dở - khỉ thật, đúng lúc cao trào. Lại chuyện gì nữa thế? Nan giải quá vấn đề quản lý web bửn. Mình đã nhắc các cậu ấy bao nhiêu lần là phải bàn thêm đã, không nóng vội được, mà các cậu ấy không nghe. Thôi được, cứ từ từ rồi mình sẽ giải quyết, nhá. Phải nhắc cậu Z81 xiết chặt việc kiểm soát nội dung và thanh lọc các blog đen, chuyện này không buông lỏng được đâu. Xong cuộc điện thoại, đặt con N95 xuống thì cũng đã 5h sáng. Lại phải xếp sách đấy đi tập thể dục, mà từ từ để mình đánh dấu vào vài đoạn nhạy cảm đã, có gì trao đổi với bên xuất bản sau. Tay hơi run rồi, loay hoay thế nào đánh rơi cây bút MontBlanc. Có cái công cụ để viết mà giá quy ra VND tới 2 triệu, bọn tư bản sống xa hoa thật.
Đánh xong ván tennis, sờ lên tay mới nhớ là để đồng hồ Longines ở đâu mất. Thôi kệ, lát bảo mấy thằng đệ ra tìm sau, tiện bảo chúng nó tắm cho con xe của mình luôn. Ơ mà xe đâu rồi? Đang bực bội nhìn quanh thì thằng bé con nhà mình chạy ào tới ôm cổ bố, hôn cái chút, đòi bố đưa đi ăn sáng. Tây quá đấy con ạ. Để bố tìm xe đã con… Khá lắm, con mình giỏi thật, giữa bãi đỗ hàng trăm nghìn chiếc mà nó vẫn tìm ra đúng chiếc Mercedes của gia đình mình. Chất lượng giảng dạy ở trường quốc tế có vẻ cũng được đấy chứ?