Tuesday, 17 February 2009

Tình biên cương




30 năm ngày Trung Quốc kéo quân sang “dạy cho Việt Nam một bài học”. Các thái thú Tàu đã kịp chỉ thị cho báo chí Nam Man trật tự, không được đả động gì tới “cuộc chiến biên giới phía Bắc”. Đấy là phía dân man thôi, còn phía thượng quốc vẫn có thể ôn cố tri tân thì phải (mình không biết tiếng Trung nên không dám phán bừa, nhưng chuyện thiên triều bật đèn xanh cho hệ thống truyền thông phi chính thống bàn thảo thì vốn vẫn có).


Không nói được thì hát vậy
. Báo chí Nam Man đành ngồi nhớ lại các ca khúc của một thời chống Tàu mà hát vụng với nhau.


Và không viết hết trên báo được thì tung lên blog vậy. Vì chúng tôi biết, rằng viết về dòng nhạc biên giới này, chúng tôi vẫn còn nợ vài tác giả một lời nhắc tới họ. Như Ngày thơ Việt Nam đã luôn bỏ qua thơ văn của một nửa nước thời kỳ trước 1975, cái bài viết về “dòng nhạc biên giới” dài tới 2000 từ kia thiếu vài ca khúc không thể nào quên.


Xin tạ lỗi với Nguyễn Văn Đông và Châu Kỳ, hai nhạc sĩ Sài Gòn cũ. Bài hát của họ không được lưu hành, thêm nữa cái biên giới mà họ đề cập không phải là biên giới phía bắc, đưa vào sẽ lệch dòng. Nhưng làm sao quên được những câu hát thống thiết ấy.


Đèn hỏa châu

thắp đỏ từng đêm biên giới xa xôi.

Nhìn đèn không gian, đi hoang tìm kỷ niệm

Hôm nào mình ly biệt,

Anh dặn dò rằng mai mốt anh về… (Đêm hỏa châu – Châu Kỳ)


Cờ về chiều tung bay phấp phới

Gợi lòng này thương thương nhớ nhớ

Bầu trời xanh lơ… (Chiều mưa biên giới – Nguyễn Văn Đông)


Chẳng có bài hát phản chiến tiếng Việt nào đẹp đến thế, đẹp như Chiều mưa biên giới.


Khi nào cái biên giới lòng người này hết hẳn nhỉ? Để mình có thể “thú nhận” rằng mình yêu nhạc vàng cũng như yêu nhạc xanh, nhạc đỏ; rằng mình yêu Rừng lá thấp cũng không kém gì Đường hành quân đi giữa mùa xuân


Bên cầu biên giới nữa. Hay nhất là lúc trùng hẳn xuống “Nhưng đường quá xa vời. Hương trời vẫn mê mải...”. (26 tuổi mà cụ Phạm Duy đã viết “tuổi xanh như lá thu rụng cuối mùa”, thế mới biết cụ cả nghĩ thật, giống Trang the Ridiculous ).


Suy cho cùng, thời bình, âm nhạc có tội gì đâu?


+++++++


Trích một bức thư gửi Trang the Ridiculous:


Quý Đoan Trang mến (dịch từ tiếng Anh “Dear Đoan Trang”),

1. Bài viết đánh Tàu ở tầm an toàn có thể, như thế tốt cho sức khỏe đấy.


2. Từ trước tới giờ, xem ra có mỗi cụ Lý Thường Kiệt nhà ta, vì lẽ bị sex confused nên mới phẫn chí lên đánh Tàu, mà lại thắng mới bỏ mẹ. Giá mà lúc ấy có tác phẩm "Bóng" thì xem ra cụ đã được an ủi hơn đôi chút và ở yên nhà với các chị các dì rồi.


3. Lần sau viết bài đề nghị gửi qua cho anh em đồng chí xem trước, đừng vì vài ba cốc trà Lipton rẻ tiền pha sữa nóng mà hung hăng đòi bọn Tàu phải khuất phục văn hóa Đại Việt như thế. Nhìn mà xem, hàng hóa và văn hóa của chúng nó ở khắp nơi, trong khi mình có mỗi đôi mắt nhìn tinh tường và cái giỏ xe có khóa.


Ôi, sao nỡ bỉ ta quá thế?


Sunday, 8 February 2009

Trắc nghiệm

“Hắn” là số ít, “họ” là số nhiều.

1. Nguồn gốc của hắn: Tiểu nông - Mục tiêu cuộc đời: Tiểu chủ - Hành vi: Tiểu xảo - Tư cách: Tiểu nhân - Làm ăn: Tiểu thương - Suy nghĩ: Tiểu trí - Tư tưởng: Tiểu bá.

2. Tình cảm không dào dạt hơn cái ao làng - Nhìn quá ngọn tre là chóng mặt - Chỉ uống nước giếng khơi mới không đau bụng - Một ngày không ăn mắm tôm không chịu được - Phát minh lớn nhất là cải tiến xe công nông - Ý nghĩa cuộc đời là ăn miếng dồi chó - Mong ước lớn nhất là sống được hơn người - Sợ nhất là chết không được toàn thây.


3. Nếp sinh hoạt của những người như họ? Một người thì trùm chăn ngủ - nếu hai người thì tổ chức nấu nướng - ba người thì nói xấu người khác - bốn người trở lên thì họ chia bè “đánh nhau”. (Cái này không hẳn đúng, hai người thì vẫn trùm chăn ngủ chứ nhỉ, phải ba người trở lên mới làm những việc khác.

Này này, mọi người đừng nghĩ nhảm, thì nói chuyện một lát thể nào chả có người kêu mệt và buồn ngủ, thế không ngủ thì làm gì?)


4. Những người như họ, hễ chỉ có một thì có khi không rơi xuống hố, hai người thì đào hố bẫy người, có ba người đi với nhau thì có thể hơn một người sẽ rơi xuống hố do chính họ đã đào lên.


5. Hắn ham học nhưng để làm quan chứ không nhằm cải tạo cuộc sống. (Với riêng Trang the Ridiculous thì câu này không đúng vì tôi... có ham học đâu)

6. Họ con chấy cắn đôi khi nghèo khổ, nhưng họ chỉ mong con lợn nhà hàng xóm lăn ra chết.


7. Họ đánh nhau kiểu hội đồng từ sau lưng mà không dám đối mặt đánh nhau trên đấu trường.


8. Trong diễn đàn thì họ ngậm miệng, nhưng bàn thối chuyện ngoài quán nước.


9. Bao nhiêu tinh lực của họ dành cho sự lẩn lách để tồn tại - bởi vậy họ ưa những hình thức phi chính thống.


10. Đi đến đâu họ cũng lập chợ quê mà không thể làm ăn lớn. (Họ muốn làm ăn lớn lắm ý chứ - vì sĩ diện - mà không được)


11. Họ hay nói tình nghĩa nhưng dễ đánh nhau vỡ đầu vì món lợi nhỏ.


12. Họ cởi gan cởi ruột nhưng phong cách sống rất khép kín.


13. Hắn cười hinh hích để tự thưởng cho ý nghĩ của mình hơn là cười tươi với cái hay của người khác - hắn sướt mướt với cái thua thiệt của mình để hằn học với niềm vui của người khác.


14. Hắn coi cái gì cũng là nhỏ mà bỏ qua trong khi hắn không định nghĩa được cái lớn là gì. Việc lớn thì kinh, việc nhỏ thì khinh, việc bình thường thì không thích.


15. Họ có nhiều sáng kiến nhỏ nhưng không có khả năng biến những cái đó thành hàng hóa cạnh tranh.


16. Hắn vừa sùng ngoại vừa bài ngoại.


17. Hắn có khuynh hướng bới thù trong bạn hơn là tìm bạn trong thù.


18. Hắn rất khó dung nạp và đồng thuận với sự khác biệt.


19. Hắn rất "tinh tướng" vì không biết mình biết người.


20. Hắn luôn nghi ngờ, không phải để nhận thức lại thế giới mà chẳng thực tin vào cái gì. (Ừm, cái này thì trúng không giấu mặt vào đâu được)


21. Họ "dàn hàng ngang mà tiến" không hẳn vì sự hăng hái hay dũng cảm mà vì họ khiếp sợ cái đằng sau họ, và để sẵn sàng tranh nhau một cái gì đó phía trước.


22. Hắn có khả năng phi thường biến cái chính thống thành cái phi chính thống, để cái Tà của hắn tha hồ phát triển.
(Ừm, cái này nữa, lại trúng không che được)


23. Hắn nhìn nhận đánh giá thế giới qua con mắt hấp háy gỉ nhoèn của mình và qua cái vốn hiểu biết "ếch ngồi đáy giếng" và đo vũ trụ bằng đơn vị dao quăng. Hắn bám vào cái thực tế chưa phát triển để thải loại cái lý thuyết phát triển để mong được yên thân.


24. Hắn phân thân biến hóa khôn lường theo cái cách của con sâu rau.


25. Hắn có thể nhẫn nại trong chiến tranh nhưng rất nôn nóng trong hòa bình.


26. Hắn gấp gáp hưởng thụ những sản phẩm văn minh của nhân loại, nhưng nền văn minh lại tự đặt dấu hỏi có nên cho hắn xếp chung hàng không?


27. Hắn rất thích phát ngôn như cãi nhau vì chẳng hiểu cái gì đến nơi đến chốn, chỉ muốn tỏ ra mình có vai trò quan trọng - giống như chó “sủa ma”.


28. Hắn có thể nói được những lời to tát, có cánh nhưng hắn không thể che giấu được sự tự ti, nhược tiểu.


29. Họ chỉ cần một dúm người cũng có thể làm nên một sự hỗn độn, tạo nên một vụ việc, một sự hư cấu, một sự hủy hoại môi trường. Và mỗi người trong họ đều thấy bế tắc hoang mang trong chính dúm người đó.


30. Trong cộng đồng của họ, mọi nghịch lý đều được coi là đương nhiên, ở đó "Quái" đi với "Quái" là thường. Và họ mất rất nhiều tâm lực để thỏa hiệp, chung sống với những nghịch lý đó để rồi bị giằng xé phân thân.


31. Hôm qua họ từng "Tiếng hát át tiếng bom" - cái chết không khiến cho họ sợ hãi, nhưng rất sợ sự chuyên chế mà họ cũng tích cực góp phần tạo nên như hôm nay.


32. Họ từng đánh thắng oanh liệt nhiều ngoại xâm nhưng họ đã góp phần tạo ra nội xâm rất nhiều lần, để rồi lại phải chống ngoại xâm.


33. Họ định đi? Một người họ không dám đi, hai người họ đi loăng quăng, ba người họ mất cả ngày để bàn xem nên đi đâu, bốn người trở lên thì họ không đi đâu nổi, thế là họ ở nhà cất lên bài hát Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng.


34. Họ đã tạo ra và đứng trong hàng ngũ trí thức: Nói rất hay, nhưng cái hay không có thật; nói rất đúng, nhưng cái đúng không phát triển. Họ học môn bắt rồng, rồi cũng hiểu ra trên đời không có rồng, thế là tìm cách dạy lại con cháu môn bắt rồng để kiếm sống.


35. Hắn không hiểu rõ về bản thân và cội nguồn của mình. Hắn lớn lên trong sự hư danh và dương dương tự đắc.


36. Hắn rất giỏi trong việc tầm thường hóa những khái niệm, những phạm trù thiêng liêng và sáng tạo nên những khảo dị theo kiểu dân dã.
(Lại trúng không che được, thôi từ nay chừa )


37. Họ du nhập vào nhiều học thuyết, và họ du di giữa các học thuyết đó theo cách của người Bohemian.


38. Hắn không có tín ngưỡng chính thống, nhưng mê tín đến mức cực đoan, hắn gán cho Thánh Thần, Trời Phật những thuộc tính của chính hắn. Hắn đã làm quá nhiều điều không đàng hoàng đến mức tâm linh của hắn không yên ổn.


39. Hắn có thể bình tĩnh nằm hầm địa đạo hàng chục năm, nhưng khi trèo lên mặt đất thì hắn rất manh động.


40. Hắn luôn ngộ nhận 99% là của mình, mặc kệ một % còn lại là của ai đó. Hắn thường đuối sức, thỏa hiệp, nản lòng ở những phần trăm cuối cùng.


41. Hắn học rất nhiều nhưng luôn có khuynh hướng tách rời giữa lý thuyết với thực tiễn. Bởi vậy cái việc học của hắn trở thành hủ nho, cái việc hành của hắn trở thành chắp vá, cái kết quả của hắn thật thảm hại.


42. Khi gặp sự không thuận lợi hắn thường tìm kiếm nguyên nhân từ bên ngoài chứ ít khi phân tích nguyên nhân nội thân, vì vậy hắn thiếu cầu thị, không tiến bộ và đi đến ngộ nhận về bản thân.


(Bàn về văn hóa ứng xử của người Việt Nam - Nguyễn Tất Thịnh).


Tuesday, 3 February 2009

Thôi lại lố rồi...




Vừa giải tán được cái khóa số ở chiếc giỏ xe huyền thoại, Trang the Ridiculous lãnh ngay một cú “hạn” đầu năm.

Ngày đầu tiên đi làm trong năm mới. Phấn khởi, vui vẻ, đi bộ loăng quăng. Tổng kết sau Tết, trong các tin nhắn, thư, thiếp… chúc Tết mà Trang the Ridiculous vui sướng nhận được, đây là PM dễ thương nhất, của một thành viên trong tòa soạn.


Trang cưng của tụi em. Năm mới rồi, chuyện xưa cũ cất vào hộp nhé, nếu cần thì đốt đi thả tro ra sông Thị Vải (cho giống bác Kiệt kính mến hí hí và để cho nước ô nhiễm trôi tuột đi cho nhẹ nợ) để còn đón chờ nhiều thứ vui vẻ phấn khởi may mắn tốt lành hơn nhé.

Lúc nào cũng nhớ rằng bọn em cưng Trang cực, với lại tin tưởng vào sự uyên bác trí tuệ cao rộng nhân cách của Trang (nói tóm lại là cái TÂM và TẦM của Trang hí hí) và mong Trang ở tầm vi mô có thể viết ra những bài viết hay ho xương xẩu khiến cho tòa soạn được kiêu hãnh và ở tầm vĩ mô là có thể khám phá ra chủ thuyết phát triển kinh tế hòng cạnh tranh với Hội đồng Lý luận Trung ương như Trang hằng mong ước.


Khịt… kháy mình chuyện dùng từ nhàm đây mà, khiếp, bê nguyên câu người ta viết ra như thế bao giờ. Ừ, nhưng quả là mình cũng hay dùng từ “vĩ mô”, “vi mô” thật, năm vừa rồi chém gió hơi nhiều. Còn chuyện tìm chủ thuyết phát triển cho dân tộc Việt, chưa vội, các bạn ạ, chưa vội, và cũng không nên vội - dục tốc bất đạt. Cứ để Hội đồng Lý luận Trung ương hoàn thành dự án Đi tìm chủ thuyết phát triển cho dân tộc Việt hẵng, rồi ta tổng kết, đánh giá sau.


Đang mải nghĩ, tôi không nhận ra mình đang đi về hướng một cửa kính đóng kín. Lại vốn có cái tật (hay là tài? mà thôi, đúng là tật đấy, không phải là tài đâu bà con ạ) đi nhanh. Như đã từng nói đâu đó trên blog này, ngoại trừ việc ăn, còn lại, tôi làm gì cũng nhanh. Thế mới chết. Cứ tưởng tượng một người đi bộ với tốc độ như Trang the Ridiculous và xông thẳng vào cửa kính thì nó thảm thế nào. Cơ khổ, cũng tại… cửa kính trong quá cơ, trong suốt.

Rầm một cái! Tôi lao cả trán cả đầu cả mũi vào mặt kính. Chỉ kịp kêu oái một tiếng rồi ôm mặt luôn. Đáng kiếp, cái tội vừa đi vừa nghĩ. Hình như có mấy người đứng gần đó nghe tiếng, quay lại nhìn. Chắc họ tưởng mình bị thong manh, khoảng trống không đi, cứ đâm đầu vào cửa. Còn tôi thì chỉ thấy đau đầu, đã phải trừng mắt nhìn mọi thứ xem có trông một thành hai không. Vẫn bình thường, nhưng đã thấy máu dây ra tay... chết thật. Trang the Ridiculous hớt hải chạy vào WC xem thế nào, thì ôi thôi miệng sưng lên rồi, gãy răng rồi… Nhờ giời, gãy đúng cái răng giả, làm lại cũng đỡ. Như quảng cáo nước rửa kính Sunlight thế này đây!


Thế là phải cố thủ trong thành mấy hôm. Vác cái bộ dạng này đi đâu, người ta lại tưởng mình viết láo bị độc giả uýnh thì tai hại, sẽ phải giải thích rất lằng nhằng, mà nói ra chắc gì họ đã tin: Chuyện dài và buồn lắm bác ạ… Cháu húc đầu vào tường…


Lại nhớ chuyến bay đầu tiên của năm. Ra sân bay, Trang the Ridiculous vừa hăm hở tiến lại chỗ gửi hành lý thì bị hai người phụ nữ xô tới, mừng rỡ như bắt được của, nhờ “chăm nom giúp” một ông anh lần đầu tiên đi máy bay. 2 giây nữa ta sẽ được biết ngay rằng anh này chỉ khá hơn Forrest Gump một chút vì biết nói tiếng Việt!

Tội nghiệp anh, cao to, ăn mặc rất sành điệu, chắc chắn con nhà giàu, không may bị Down. (Nếu không, ít nhất đã có một đàn bà khổ sở). Cả buổi, anh chỉ lo Trang the Ridiculous bỏ anh mà chạy đâu mất! Cực chẳng đã phải lăng xăng bên cạnh, trò chuyện bằng thứ ngôn ngữ dễ hiểu nhất, không có “vi mô”, “vĩ mô” gì cả.


Đột nhiên có điện thoại di động gọi tới, tôi rút máy ra nghe. Chưa kịp dứt cuộc điện đàm thì anh Forrest Gump đã đứng lên đi vùn vụt. Trang the Ridiculous vội vã đuổi theo, vừa chạy vừa trả lời điện thoại. Không kịp. Anh chàng xông xáo đi thẳng vào... WC nữ, chắc thấy tiện, nó gần. “Ơ, ơ anh ơi…” - Tôi đứng sững một lát rồi đành phẩy tay bỏ qua. Nghĩ đâm tức lây cả hội thiết kế sân bay. Mù tịt về kiến trúc như Trang the Ridiculous mà còn biết xét về mặt đạo đức thì WC nữ nên luôn được xây ở phía trong, WC nam ở phía ngoài. Thế mà cái sân bay này… tệ thật!


Rồi cuối cùng cũng đưa được anh Forrest Gump lên máy bay, tắt (và lúc xuống máy bay thì bật) giúp điện thoại di động, đưa anh ta ngồi vào ghế, xong rồi đánh nhau để len về chỗ ngồi của mình. Càng nghĩ càng thấy mình giống nhân vật Eugene Proctor trong phim Pure Luck (mà ta dịch là Hoàn toàn may mắn): đi đâu cũng gặp chuyện xui, uống nước thì hít phải mũi, lên máy bay thì ong đốt, máy bay rơi v.v.


Đi về nhà. Có người trông thấy hỏi thăm:

- Chết chửa. Em sao thế?

- (không nói được, chỉ lấy tay trỏ vào mặt, ra hiệu: Em bị gãy tí răng)

- (phì cười) Đúng là chó cắn áo rách!

- (không nói được, nghĩ thầm: Ối anh ơi, có còn áo nữa đâu mà rách. Đây là chó cắn thẳng vào người rồiiiii).

Mới đầu năm đã gặp một loạt chuyện. Kiểu này cả năm ta yên tâm giữ vững danh hiệu THĐNLB rồi, chà…


+++++

Ảnh: mô phỏng hình Ông Cụ soạn Tuyên ngôn ĐL