Tuesday, 3 February 2009

Thôi lại lố rồi...




Vừa giải tán được cái khóa số ở chiếc giỏ xe huyền thoại, Trang the Ridiculous lãnh ngay một cú “hạn” đầu năm.

Ngày đầu tiên đi làm trong năm mới. Phấn khởi, vui vẻ, đi bộ loăng quăng. Tổng kết sau Tết, trong các tin nhắn, thư, thiếp… chúc Tết mà Trang the Ridiculous vui sướng nhận được, đây là PM dễ thương nhất, của một thành viên trong tòa soạn.


Trang cưng của tụi em. Năm mới rồi, chuyện xưa cũ cất vào hộp nhé, nếu cần thì đốt đi thả tro ra sông Thị Vải (cho giống bác Kiệt kính mến hí hí và để cho nước ô nhiễm trôi tuột đi cho nhẹ nợ) để còn đón chờ nhiều thứ vui vẻ phấn khởi may mắn tốt lành hơn nhé.

Lúc nào cũng nhớ rằng bọn em cưng Trang cực, với lại tin tưởng vào sự uyên bác trí tuệ cao rộng nhân cách của Trang (nói tóm lại là cái TÂM và TẦM của Trang hí hí) và mong Trang ở tầm vi mô có thể viết ra những bài viết hay ho xương xẩu khiến cho tòa soạn được kiêu hãnh và ở tầm vĩ mô là có thể khám phá ra chủ thuyết phát triển kinh tế hòng cạnh tranh với Hội đồng Lý luận Trung ương như Trang hằng mong ước.


Khịt… kháy mình chuyện dùng từ nhàm đây mà, khiếp, bê nguyên câu người ta viết ra như thế bao giờ. Ừ, nhưng quả là mình cũng hay dùng từ “vĩ mô”, “vi mô” thật, năm vừa rồi chém gió hơi nhiều. Còn chuyện tìm chủ thuyết phát triển cho dân tộc Việt, chưa vội, các bạn ạ, chưa vội, và cũng không nên vội - dục tốc bất đạt. Cứ để Hội đồng Lý luận Trung ương hoàn thành dự án Đi tìm chủ thuyết phát triển cho dân tộc Việt hẵng, rồi ta tổng kết, đánh giá sau.


Đang mải nghĩ, tôi không nhận ra mình đang đi về hướng một cửa kính đóng kín. Lại vốn có cái tật (hay là tài? mà thôi, đúng là tật đấy, không phải là tài đâu bà con ạ) đi nhanh. Như đã từng nói đâu đó trên blog này, ngoại trừ việc ăn, còn lại, tôi làm gì cũng nhanh. Thế mới chết. Cứ tưởng tượng một người đi bộ với tốc độ như Trang the Ridiculous và xông thẳng vào cửa kính thì nó thảm thế nào. Cơ khổ, cũng tại… cửa kính trong quá cơ, trong suốt.

Rầm một cái! Tôi lao cả trán cả đầu cả mũi vào mặt kính. Chỉ kịp kêu oái một tiếng rồi ôm mặt luôn. Đáng kiếp, cái tội vừa đi vừa nghĩ. Hình như có mấy người đứng gần đó nghe tiếng, quay lại nhìn. Chắc họ tưởng mình bị thong manh, khoảng trống không đi, cứ đâm đầu vào cửa. Còn tôi thì chỉ thấy đau đầu, đã phải trừng mắt nhìn mọi thứ xem có trông một thành hai không. Vẫn bình thường, nhưng đã thấy máu dây ra tay... chết thật. Trang the Ridiculous hớt hải chạy vào WC xem thế nào, thì ôi thôi miệng sưng lên rồi, gãy răng rồi… Nhờ giời, gãy đúng cái răng giả, làm lại cũng đỡ. Như quảng cáo nước rửa kính Sunlight thế này đây!


Thế là phải cố thủ trong thành mấy hôm. Vác cái bộ dạng này đi đâu, người ta lại tưởng mình viết láo bị độc giả uýnh thì tai hại, sẽ phải giải thích rất lằng nhằng, mà nói ra chắc gì họ đã tin: Chuyện dài và buồn lắm bác ạ… Cháu húc đầu vào tường…


Lại nhớ chuyến bay đầu tiên của năm. Ra sân bay, Trang the Ridiculous vừa hăm hở tiến lại chỗ gửi hành lý thì bị hai người phụ nữ xô tới, mừng rỡ như bắt được của, nhờ “chăm nom giúp” một ông anh lần đầu tiên đi máy bay. 2 giây nữa ta sẽ được biết ngay rằng anh này chỉ khá hơn Forrest Gump một chút vì biết nói tiếng Việt!

Tội nghiệp anh, cao to, ăn mặc rất sành điệu, chắc chắn con nhà giàu, không may bị Down. (Nếu không, ít nhất đã có một đàn bà khổ sở). Cả buổi, anh chỉ lo Trang the Ridiculous bỏ anh mà chạy đâu mất! Cực chẳng đã phải lăng xăng bên cạnh, trò chuyện bằng thứ ngôn ngữ dễ hiểu nhất, không có “vi mô”, “vĩ mô” gì cả.


Đột nhiên có điện thoại di động gọi tới, tôi rút máy ra nghe. Chưa kịp dứt cuộc điện đàm thì anh Forrest Gump đã đứng lên đi vùn vụt. Trang the Ridiculous vội vã đuổi theo, vừa chạy vừa trả lời điện thoại. Không kịp. Anh chàng xông xáo đi thẳng vào... WC nữ, chắc thấy tiện, nó gần. “Ơ, ơ anh ơi…” - Tôi đứng sững một lát rồi đành phẩy tay bỏ qua. Nghĩ đâm tức lây cả hội thiết kế sân bay. Mù tịt về kiến trúc như Trang the Ridiculous mà còn biết xét về mặt đạo đức thì WC nữ nên luôn được xây ở phía trong, WC nam ở phía ngoài. Thế mà cái sân bay này… tệ thật!


Rồi cuối cùng cũng đưa được anh Forrest Gump lên máy bay, tắt (và lúc xuống máy bay thì bật) giúp điện thoại di động, đưa anh ta ngồi vào ghế, xong rồi đánh nhau để len về chỗ ngồi của mình. Càng nghĩ càng thấy mình giống nhân vật Eugene Proctor trong phim Pure Luck (mà ta dịch là Hoàn toàn may mắn): đi đâu cũng gặp chuyện xui, uống nước thì hít phải mũi, lên máy bay thì ong đốt, máy bay rơi v.v.


Đi về nhà. Có người trông thấy hỏi thăm:

- Chết chửa. Em sao thế?

- (không nói được, chỉ lấy tay trỏ vào mặt, ra hiệu: Em bị gãy tí răng)

- (phì cười) Đúng là chó cắn áo rách!

- (không nói được, nghĩ thầm: Ối anh ơi, có còn áo nữa đâu mà rách. Đây là chó cắn thẳng vào người rồiiiii).

Mới đầu năm đã gặp một loạt chuyện. Kiểu này cả năm ta yên tâm giữ vững danh hiệu THĐNLB rồi, chà…


+++++

Ảnh: mô phỏng hình Ông Cụ soạn Tuyên ngôn ĐL