Wednesday, 3 March 2010

Right Side, Left Side

Có lần tôi đã viết trong một entry: “Chính các nhà báo luôn luôn là nạn nhân, nhiều khi là nạn nhân đầu tiên, của sự bưng bít. Cứ mê mải kiếm tìm sự thật, rồi đến lúc chính mình trở thành nạn nhân của lừa đảo và dối trá, thì vẫn ngơ ngác không hiểu điều gì xảy ra”.

Tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu những gì mình từng viết, và bây giờ tôi muốn bổ sung: chính các nhà báo nhiều khi cũng tích cực góp phần vào sự bưng bít ấy, vì nhiều lý do. Và tôi ở trong số họ - trong số những kẻ tham gia bưng bít.

Có những sự thực, những âm mưu, những điều xấu xa tệ hại, mà tôi không biết đến khi nào mới “được quyền tuyên bố”. Có thể sẽ có lúc tôi nói hết, viết hết, mà cũng có thể sẽ không bao giờ, dù rằng như thế lại cũng không phải bản chất của tôi.

+++++

Tôi biết nhiều bạn đón chờ mục Phát ngôn & Hành động Ấn tượng trên mạng mỗi sáng thứ sáu, và tất nhiên, tôi cảm kích và vô cùng biết ơn tất cả các độc giả của mục đó. Tôi cũng rất sẵn lòng đón nhận mọi sự phê bình, phản biện, và nếu thấy sai, sẽ không ngại gì một lời xin lỗi, bởi vì nguyên tắc của nghề báo, như tôi đã được dạy tại tòa báo đầu tiên từng làm là: “Nếu sai, phải nhận”.

Tuy nhiên, có một điều tôi có thể thành thực nói, đó là: Tôi nghĩ rằng, một nhà báo, một phóng viên thì nên đi viết hơn là chỉ ngồi tổng hợp các ý kiến rồi bình luận – việc đó không quá khó khăn. Bất cứ ai chịu khó theo dõi thông tin trên báo chí (đúng nghĩa là “chịu khó”, vì đọc báo nhiều khi cũng mệt mỏi lắm!) và thử phản biện, đều có thể chỉ ra những điều thú vị hơn những gì tôi viết nhiều.

Với cá nhân tôi, lựa chọn, bình luận, nhận xét những phát ngôn (chủ yếu của quan chức) trên báo chí hàng tuần chỉ là một hệ quả nhỏ của việc đọc báo. Nói cách khác, nó giống một kiểu bàn luận lúc “trà dư tửu hậu”, mà không còn giống nghiệp vụ làm báo. Vì lẽ đó, tôi muốn ngừng làm các bài Phát ngôn & Hành động để tập trung vào những chủ đề khác, những công việc khác có tính báo chí hơn, cụ thể là cho công việc của một phóng viên ở tờ báo vừa nhận tôi - tờ Pháp luật TP HCM.

This might be my last chance to work for a “right-side” newspaper. Một người bạn tôi từng hỏi tại sao Trang the Ridiculous luôn muốn làm ở báo “lề phải”. Không phải vì tôi phân biệt “lề phải”, “lề trái”, mà bởi vì tôi có niềm tin rằng đó là cách hiệu quả hơn để bài viết đến được với nhiều bạn đọc – ít nhất thì cũng ít có nguy cơ bị hack hơn. Xin nhấn mạnh: Đó là nói về mặt hiệu quả, còn trong quan niệm, tôi hoàn toàn không phân định rạch ròi “lề phải”, “lề trái”, vì… chưa thấy khái niệm ấy, phép ẩn dụ ấy trong lý thuyết báo chí.

Một lần nữa, tôi muốn cảm ơn, vô cùng cảm ơn các độc giả đã khích lệ tôi trong nhiều tháng qua, và mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ trên những trang báo của Pháp luật TP HCM.