Không
riêng gì Việt Nam, ở tất cả các quốc gia trên thế
giới, an ninh quốc gia luôn là một lý do cực kỳ xác
đáng để nhà nước can thiệp và hạn chế quyền tự do
của người dân. Điểm khác biệt là mức độ nhà nước
lợi dụng vấn đề ''an ninh quốc gia'' để giới hạn
quyền của dân chúng và trấn áp những người dám đối
đầu với chính quyền (hay là những người bất đồng
chính kiến). Chính quyền càng độc tài thì càng sử dụng
ngón võ ''an ninh quốc gia'' này một cách tùy tiện, vô
tội vạ hơn.
Để
minh họa khái niệm ''an ninh quốc gia''...
Cuối
tháng 1 vừa qua, anh Nguyễn Hồ Nhật Thành, 28 tuổi, lên
đường đi Mỹ tham dự một cuộc vận động nhân quyền
nhân phiên Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát (UPR) của Việt
Nam, theo lời mời của một số tổ chức phi chính phủ
quốc tế. Chú ý rằng UPR là một cơ chế bảo vệ nhân
quyền của Liên Hợp Quốc, được coi như một sáng kiến
bởi nó cho phép khối xã hội dân sự của một quốc gia
tham gia đánh giá và báo cáo về tình hình nhân quyền của
nước mình cho Liên Hợp Quốc.
Visa
đã được cấp và vé máy bay đã mua, nhưng anh Thành lại
bị an ninh cửa khẩu chặn lại ở sân bay Tân Sơn Nhất
với lý do chung chung là ''vì an ninh quốc gia...'' (có
dấu ba chấm).
Sau
khi anh Thành có đơn đề nghị làm rõ tại sao anh không
được xuất cảnh, Cục Quản lý Xuất Nhập Cảnh (ở
nước ta thì nó trực thuộc Bộ Công an) có thư trả lời
vào ngày 21/2, rằng đó là ''vì lý do bảo vệ an ninh
quốc gia và trật tự an toàn xã hội''.
Trước
đó bốn tháng, vào ngày 21/10/2013, Tòa án Nhân dân TP. Hà
Nội ra quyết định đình chỉ giải quyết một vụ án
hành chính sơ thẩm mà người kiện là bà Bùi Thị Minh
Hằng, khởi kiện Chủ tịch UBND TP. Hà Nội Nguyễn Thế
Thảo vì ông này đã tống bà vào ''cơ sở giáo dục'' 5
tháng. Tòa án cũng nại lý do nội dung khiếu kiện của
bà Bùi Thị Minh Hằng ''có liên quan đến lĩnh vực an
ninh''.
Trước
đó nữa, năm 2009, một số blogger ở Việt Nam (trong đó
có người viết bài này) bị bắt giam theo Điều 258 Bộ
luật Hình sự (lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm
hại lợi ích của Nhà nước). Không rõ quyền tự do dân
chủ nào đã bị lợi dụng và mức độ thiệt hại của
Nhà nước đến đâu. Còn hành vi mà cơ quan an ninh căn cứ
vào đó để khép tội là ''in áo chống dự án khai thác
bauxite ở Tây Nguyên''. Hành vi in áo này được coi là xâm
phạm an ninh quốc gia, hoặc
có lúc lại được gọi là xâm hại lợi ích Nhà
nước.
Sơ
sơ ba trường hợp trên đủ cho ta thấy tính chất thoáng
rộng và bao trùm của khái niệm ''an ninh quốc gia'', ''lợi
ích Nhà nước'' ở Việt Nam. Đó chỉ mới là ba trong
hàng trăm vụ việc từ trước đến nay, khi cơ quan công
quyền sử dụng lý do ''an ninh quốc gia'' để thực hiện
một mục đích gì đấy. Điều kỳ lạ là trong các vụ
việc, đương sự chỉ bị xử lý theo các điều luật
trong Bộ luật Hình sự, còn chính Luật An ninh Quốc gia
của Việt Nam (ban hành năm 2004) thì lại không được đề
cập đến.
An
ninh quốc gia mâu thuẫn với nhân quyền như thế nào?
Quả
thật, an ninh quốc gia có những lúc mâu thuẫn với quyền
con người. Một ví dụ cơ bản là mâu thuẫn giữa việc
giữ gìn bí mật quốc phòng, bí mật công tác điều tra
(chẳng hạn trong hoạt động chống khủng bố) và việc
bảo đảm quyền tự do thông tin, quyền được biết của
người dân. Rõ ràng, những thông tin về bản đồ hệ
thống phòng thủ tên lửa của Hà Nội (nếu có) không
phải là cái mà công dân Việt Nam nào cũng được tiếp
cận, nhân danh ''quyền được biết''.
Nhưng
trên thực tế, an ninh quốc gia luôn luôn là cái cớ để
các nhà nước độc tài xiết chặt quyền tự do của
người dân, đàn áp tự do thông tin và báo chí, tiêu diệt
tính độc lập của tòa án, phá hoại pháp quyền. Do đó,
các chuyên gia luật pháp trên thế giới đã khuyến cáo:
''Khái niệm an ninh quốc gia phải được định nghĩa
chính xác trong luật pháp của mỗi quốc gia, theo một
cách phù hợp với các nhu cầu của một xã hội dân
chủ''; ''luật pháp phải rõ ràng, không mơ hồ, định
nghĩa cụ thể và chính xác, để ai ai cũng có thể tiếp
cận được và hiểu được điều gì bị cấm...''.
Luật
An ninh Quốc gia của Việt Nam cũng có định nghĩa về an
ninh quốc gia, rằng đó là ''sự ổn định, phát triển
bền vững của chế độ xã hội chủ nghĩa và Nhà nước
CHXHCN Việt Nam, sự bất khả xâm phạm độc lập, chủ
quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc''.
Định nghĩa này mơ hồ, không cụ thể, cho nên hoặc là
không áp dụng vào đâu được, hoặc là ngược lại, áp
dụng vào đâu cũng được, tùy ý thích của lực lượng
an ninh. Ngoài ra, có vẻ như nó không phù hợp với các
nhu cầu của một xã hội dân chủ, mà chỉ phù hợp với
chính quyền trong chế độ xã hội chủ nghĩa.
Có
lẽ do vấp phải những ''bất cập'' đó, cho nên trong các
vụ án chính trị, liên quan đến an ninh quốc gia, đương
sự lại chỉ bị xử lý do bị kết tội vi phạm các
điều khoản trong Bộ luật Hình sự. Một số điều
khoản trong Bộ luật Hình sự cũng mơ hồ không kém, ví
dụ Điều 258 về ''lợi dụng các quyền tự do dân chủ
xâm hại lợi ích Nhà nước''.
Biểu tình là xâm hại an ninh quốc gia?
Hay đàn áp biểu tình mới là xâm hại an ninh quốc gia
và an ninh của người khác?
An
ninh quốc gia, lợi ích Nhà nước phải chính đáng
Ý
thức được rằng khái niệm ''an ninh quốc gia'', ''lợi
ích nhà nước'' luôn được diễn giải tùy tiện theo ý
nhà cầm quyền mà đại diện là cơ quan an ninh, nên các
chuyên gia luật pháp quốc tế đã chỉ rõ cả những
trường hợp chính quyền nại ra các lý do chẳng liên
quan gì đến an ninh quốc gia để trấn áp quyền tự do
của người dân. Khi đó thì không còn là an ninh quốc
gia, lợi ích nhà nước chính đáng nữa.
''Không
phải là chính đáng... nếu bảo vệ chính quyền và/hoặc
quan chức khỏi bị phát hiện tham nhũng; nếu che giấu
thông tin về tình hình vi phạm nhân quyền, về bất cứ
hành vi vi phạm pháp luật nào, hoặc về hoạt động của
các cơ quan nhà nước; nếu củng cố hoặc kéo dài một
lợi ích chính trị, củng cố hoặc kéo dài thời gian tại
vị của một đảng phái hay ý thức hệ; nếu đàn áp
các cuộc biểu tình được tổ chức đúng luật''.
Bản
Nguyên tắc toàn cầu về an ninh quốc gia và quyền được
biết (Nguyên tắc Tshwane), ban hành ngày 12/6/2013 sau quá
trình tham vấn hơn 500 chuyên gia luật pháp ở 70 quốc gia
trên thế giới, đã xác định rõ như vậy.
Lẽ
nào Đảng và Nhà nước huy động lực lượng an ninh vào
bảo vệ những cái không chính đáng như vậy sao?
Cũng
thật may cho Đảng và Nhà nước là Nguyên tắc Tshwane này
chỉ có giá trị tham khảo chứ không ràng buộc về mặt
pháp lý.