ENGLISH
Khi
tôi gặp em lần đầu tiên là lúc em vừa bước ra khỏi xe, người cao lêu nghêu,
trên cổ lòng thòng cái máy ảnh bé tí, rụt rè câu “chào chị”. Vài tiếng
sau, tôi đã thấy em tung tăng trong khuôn viên đầy màu sắc và âm thanh của Universal
Studio trong một ngày tháng 8 nắng chói chang ở Los Angeles. Trông thấy cái gì
em cũng reo “đẹp thế, đẹp quá”, rồi lao đến tạo dáng, chụp ảnh, rồi xem lại ảnh,
ngắm nghía và thích thú. Những lúc đó, nhìn em, chắc chẳng ai nghĩ trên vai em
là cả một gánh nặng: Cha em đã mất, mẹ em đang ngồi tù và là một trong những tù
nhân lương tâm nổi tiếng ở Việt Nam hiện nay, còn em đã đi từ Nam ra Bắc, và rồi
sang cả trời Tây, để hy vọng đòi công lý cho mẹ. Em là Bo Trung, tức Trần
Bùi Trung, con trai của Bùi Thị Minh Hằng.
Trong văn học cũng như trong điện ảnh, mô-típ những đứa
trẻ đi tìm cha/mẹ trong thời loạn, thời chiến luôn làm người ta xúc động. Từ thế
kỷ 19 đã có Rémi lang thang cùng gánh hát rong trong “Không gia đình” của
Hector Malot, rồi em bé mồ côi Mario, chấp nhận nhường chỗ của mình cho cô bạn
Julietta để chết trong một vụ đắm tàu, được thuật lại trong “Những tấm lòng cao
cả” (tác giả Edmondo De Amicis). Khán giả Việt Nam các thế hệ trước hẳn có người
vẫn còn nhớ bộ phim “Em bé tìm cha” (đạo diễn Lev Golub) nổi tiếng của điện ảnh
Liên Xô năm 1959, v.v.
So với những nhân vật tưởng tượng đó, câu chuyện của Bo
Trung có điểm khác là mẹ em, bà Bùi Thị Minh Hằng, không phải là bị biến mất
không tung tích. Bà bị bắt vào ngày 11/2/2014, bị truy tố với tội danh “gây rối
trật tự công cộng” và hiện đang bị giam (ở trại An Bình, Đồng Tháp) chờ xét xử;
phiên tòa dự kiến tổ chức ngày 26/8/2014. Nhưng so với “Không gia đình”, “Những
tấm lòng cao cả”, “Em bé tìm cha”, chuyện của Bo Trung mới hơn nhiều, sống động
hơn nhiều, khốc liệt hơn nhiều. Nó đang diễn ra ngay tại Việt Nam, với nhiều
tình tiết có thật mà chúng ta không thể hình dung nổi: Vì sao đến tận bây giờ,
những chuyện như thế vẫn còn xảy ra ở đất nước của chúng ta?
Đêm
nay mẹ không về
Trước ngày bà Hằng bị bắt, hai mẹ con bà sống ở Vũng Tàu.
Cuộc sống có lẽ cũng không mấy ổn định: Tuổi thơ của Bo Trung luôn xáo động bởi
sự di chuyển liên tục, khi thì ở với mẹ, khi thì ở với bố. 12 năm học, em chuyển
qua 7 tỉnh thành khác nhau. Tuy nhiên, giai đoạn bất an nhất hẳn phải là từ sau
năm 2011 khi mẹ em trở thành một gương mặt nổi bật trong các cuộc biểu tình chống
Trung Quốc ở Việt Nam. Tháng 11/2011, bà Bùi Thị Minh Hằng bị công an bắt, đưa
vào “cơ sở giáo dục” Thanh Hà (Vĩnh Phúc) theo lệnh của Chủ tịch TP.Hà Nội Nguyễn
Thế Thảo. Căn cứ vào lệnh đó của ông tỉnh trưởng thì bà Hằng phải bị giam tới
hai năm, tuy nhiên, tháng 4 năm sau, bà đã được “tha” sớm. Bà trở lại Vũng Tàu
và kể từ đó, các biện pháp mà chính quyền áp dụng đối với bà – một công dân
ngang bướng – đã có sự điều chỉnh theo hướng… bẩn thỉu hơn: Có những kẻ lạ mặt
thường xuyên nhắn tin điện thoại hoặc gửi thư trên FB chửi rủa, lăng mạ bà, lời
lẽ cực kỳ thô tục. Đêm đêm, chúng ném mắm tôm trộn dầu nhớt, chuột chết, rác rưởi…
vào sân nhà bà.
Với bản tính dữ dội, quyết liệt của mình, bà Hằng thẳng
cánh chửi lại và cũng chẳng tiếc lời rủa xả chúng. Quan điểm của bà rất rõ
ràng: Với bọn mất dạy, không việc gì phải nhẹ nhàng, ôn hòa. Kết quả là, theo lời
Bo Trung: “Mẹ em thì cứ chửi, còn em thì cứ nai lưng ra quét dọn sân. Mắm tôm
đã kinh rồi, mắm tôm pha nhớt còn kinh nữa. Hôi khủng khiếp. Mẹ em chửi còn em
đi dọn chứ ai”. Em nói và cười hi hi. Em không giận mẹ, cũng không đòi mẹ phải
thôi đi, chấm dứt đối đầu với chính quyền cho gia đình được yên ổn. “Em chỉ nói
với mẹ là, mẹ làm gì con cũng ủng hộ hết, vì mẹ là mẹ của con. Thế thôi”.
“Thế mày hoạt động cùng mẹ nhé? Ví dụ mẹ đi gặp gỡ, giúp
đỡ bà con dân oan đấu tranh đòi đất, thì con đi chụp ảnh, quay phim, viết bài,
đưa tin?” – không ít lần bà Hằng rủ con trai. Tuy nhiên, Trung đều từ chối tham
gia sâu hơn, không hẳn vì sợ mà vì tính em còn ham vui, không coi đấu tranh
nhân quyền như một công việc, một sự nghiệp, đòi hỏi sự nghiêm túc và nhất là
tinh thần dấn thân. Sinh năm 1991, Trung không phải là con nít mới lớn, nhưng
cũng chẳng già dặn gì hơn đại đa số thanh niên cùng trang lứa ở Việt Nam. Thông
minh và học khá, có năm làm lớp phó học tập, nhưng em nghịch trổ trời và cũng không thiết tha gì với việc học, nên bỏ ngang ĐH Kinh tế Quốc dân. “Bầy hầy”, đấy là
từ em mô tả về bản thân, một cách rất dân dã và “xì tin”, như cách giới trẻ
dùng từ: “Ối giời, em bầy hầy lắm. Ăn ở bừa bộn, dậy muộn, hút thuốc… Phòng em
như cái quán trọ ấy, mù mịt khói là khói”.
Mọi sự “bầy hầy”, “xì tin” dường như đã kết thúc vào cái
ngày mẹ em bị bắt, 11/2/2014, hai tuần sau Tết Nguyên đán.
Bà Bùi Hằng biết trước sẽ có ngày này (chỉ không biết
đích xác là khi nào), nên đã chuẩn bị kỹ, kể cả việc ký hợp đồng từ trước với
luật sư bảo vệ. Khi hai mẹ con sống cùng nhau ở Vũng Tàu, bà cũng nhiều lần đi
suốt ngày đêm, nên bữa ấy khi mẹ không về, Bo Trung cũng không quá hoảng sợ.
Nhưng rất nhanh chóng, em hiểu ra rằng: Thời kỳ thơ ngây phải chấm dứt rồi.
Giữa
muôn trùng vây
Người ta nói, những đứa trẻ sinh ra trong chiến tranh phải
lớn nhanh gấp đôi trẻ con thời bình. Riêng tôi thì nghĩ: Những đứa trẻ sinh ra
trong các gia đình nghèo khó và/hoặc gia đình của những người bất đồng chính kiến,
trong thời loạn, phải lớn nhanh gấp đôi, gấp ba trẻ con thường. Những ngày sau
đó, suy nghĩ của Bo Trung già đi hàng chục tuổi. Tin tức về vụ bắt mẹ em đã lan
khắp mạng xã hội FB, nhưng thông tin cụ thể là mẹ đang ở đâu, ai bắt, vì sao bị
bắt, sức khỏe mẹ ra sao, thì tuyệt nhiên không có. Công an không thông báo gì,
cứ như thể họ đang ráo riết bàn tính xem nên khép tội gì cho hợp lý vậy. Cũng
giống như hồi TS. luật Cù Huy Hà Vũ bị bắt: Chỉ trong một ngày, lý do bắt thay
đổi liên tục: từ vi phạm hành chính, đến mua bán dâm, thậm chí có lúc là buôn
bán ma túy, cuối cùng mới dừng lại ở tội “tuyên truyền chống nhà nước” theo Điều
88 BLHS (!).
Hãy thử tưởng tượng: Một đứa trẻ, bố mất, mẹ bị công an bắt
đột ngột vì điều ai cũng thấy rất rõ ràng là một mưu đồ chính trị; đứa trẻ ấy
sẽ phải làm gì? Biết tin ai, nghe ai và dựa được vào ai trong số hàng chục,
hàng trăm người xung quanh nó, cả trên mạng và ngoài đời, với đủ loại ý kiến: từ
thông cảm, sẻ chia, đến huấn thị, răn dạy, xoa đầu; từ dọa dẫm, răn đe, đến
lăng mạ, sỉ nhục? Điều đáng nói là, nhiều người trong số họ có cái tâm lý tự
cho mình là đúng, mình mới là người tốt và thật lòng khuyên nhủ thằng bé vì muốn
điều tốt cho nó và mẹ nó, còn thằng kia/ con kia, lão đó/ con mụ đó đều là loại
cơ hội, lưu manh, chỉ lợi dụng chuyện nhà thằng bé mà thôi, v.v.
Có những người có vẻ như tuổi cũng không còn trẻ, thuộc hàng
cha chú của Bo Trung, nhưng cũng không ngần ngại làm cái việc mà Trung gọi là
“thấy người ta ngã xuống hố thì đạp thêm một cái cho chết hẳn”. Một vị như vậy
đã chụp ảnh màn hình Facebook Bo Trung, mang về Facebook mình kèm lời bình: “… Tiếc
cho BH, bạn bè và con cái không được sắc bén lắm…”. Một rừng những lời răn dạy,
chê trách, đổ ụp vào đầu Bo Trung, bủa vây em bốn phía suốt nửa năm nay. Đó là
chưa kể lực lượng dư luận viên thả sức chửi rủa Bo Trung bằng những lời lẽ bẩn
thỉu nhất chúng có thể nghĩ ra. Thật là không có gì sung sướng bằng việc chửi bọn phản động thoải mái mà chúng không làm gì được, vì luật pháp và
các chú công an sẽ luôn đứng về phía ta – hẳn là các dư luận viên quá biết điều
đó.
23 tuổi, không nghề nghiệp, không bằng cấp, không quan hệ
xã hội, càng không có cái mà người ta gọi là “kinh nghiệm chính trị”, Bo Trung
như chiếc lá chơi vơi giữa dòng nước lũ. Nỗi lo đầu tiên là chuyện ăn ở. Như mọi
thanh niên nghèo, độc thân ở thành thị, em vạ vật cơm hàng cháo chợ cho xong bữa,
còn lại, lên mạng cả ngày tìm kiếm thông tin và kết nối, hy vọng kiếm được người
giúp mình cứu mẹ ra. Trong cái rủi cũng có cái may, giữa muôn ngàn cái ác cũng
có điều tốt: Rất nhiều người giấu tên tuổi, giấu mặt, đã bí mật gửi tiền cho
em, nuôi em và hỗ trợ bà Bùi Hằng.
Họ là ai thì chúng ta không thể biết được và cũng không
nên biết, khi mà ở Việt Nam, việc “nhận tiền để đi hoạt động” vẫn bị an ninh
coi là tội lỗi; và đám an ninh vẫn cố gán ý nghĩ ấy vào đầu người dân Việt Nam,
trong một nỗ lực nhằm không ngừng phá hoại xã hội dân sự đang nhen nhóm trong
nước.
“Em
đi đấu tranh”
Bo Trung đủ bản lĩnh để hiểu rằng mẹ em bị bắt đơn giản
vì mẹ em đã tham gia hoạt động nhân quyền, và đó là điều mà chính quyền căm
ghét. Mẹ em vô tội, mà kể cả có tội như cáo trạng nêu thật, thì “gây rối trật tự
công cộng” chỉ có thể bị xử lý cùng lắm bằng hình thức phạt hành chính, không
thể nào bị bắt đi tù tới hàng tháng. Luật pháp toàn thế giới là như vậy, chỉ có
luật pháp của công an Việt Nam là không thế.
Bo Trung cũng nhanh chóng ý thức được rằng em là con trai
của một tù nhân lương tâm, và em phải hành xử sao cho xứng đáng với điều đó, xứng
đáng với mẹ em. Từ một thằng bé ham chơi, nghịch trổ trời, em trở thành một
thanh niên cư xử chững chạc và khiêm nhường, một điều dạ hai điều thưa “Dạ, con
cảm ơn các cô các bác”, “mong mọi người quan tâm giúp đỡ”.
Từ những thông tin thu được trên mạng, Bo Trung bắt đầu
nghĩ tới việc phải ra nước ngoài, vận động quốc tế lưu tâm đến tù nhân lương
tâm ở Việt Nam, trong đó có trường hợp của mẹ em. Việc một thanh niên 9x lần đầu
tiên bước chân ra thế giới, bập bẹ những câu tiếng Anh “thank you, I will try”,
cho thấy một nỗ lực vươn lên rất lớn của em. Chưa kể, chỉ riêng những cố gắng của
Bo Trung nhằm thoát ra khỏi hàng tiểu đội an ninh kèm chặt suốt ngày đêm để ra
khỏi Việt Nam và sang được Mỹ cũng đã là cả một câu chuyện ly kỳ mà sau này, đến
lúc nào đó khi Việt Nam đã thay đổi, có thể được dựng thành phim.
Tôi nghĩ tên bộ phim ấy có thể là “Adventure for
Justice”, hành trình tìm công lý. Hoặc đơn giản là “My Mother Is Innocent”, mẹ
tôi vô tội.
Nhưng Việt Nam chưa thay đổi, và những chuyện ta nghe kể
ngày hôm nay từ Bo Trung, Nguyễn Trí Dũng (con trai Điếu Cày), hay từ bạn bè,
người thân của Anh Ba Sàm, v.v. đều vẫn còn rất nhiều chi tiết phải giữ kín, chứ
đừng nói là có thể viết thành sách hay đưa lên phim.
Nên chúng ta sẽ phải đấu tranh để Việt Nam sớm tới ngày
đó. Riêng tôi, tôi mong sẽ lại có dịp thấy Bo Trung chạy tung tăng bên hồ nước
long lanh nắng, chụp ảnh dưới hình nộm con King Kong to đùng, ôm vai “xác ướp
Ai Cập”, dạo chơi trong vườn khủng long và xuýt xoa: “Bao giờ Việt Nam mình được
như thế này”.
Tôi mong chúng tôi sẽ có dịp đi chơi như thế, trong một xứ
sở thần tiên đẹp như thế… ở Việt Nam.