Nhân chuyện chú Ba cháu vừa chỉ thị cho toàn
ngành CAND phải ngăn chặn việc hình thành các tổ chức phản động, cháu chợt có
mấy ý nghĩ thế này, xin kính thưa cùng các cụ:
Bên Tuyên giáo lâu nay vẫn tôn vinh Đảng ta
tài tình, sáng suốt, mềm dẻo, khéo léo, linh hoạt, v.v. Ngoài ngành tuyên giáo
thì cũng có nhiều người nói cộng sản rất giỏi, thể hiện ít nhất là trong việc
Đảng duy trì được quyền lực độc tôn tới hơn 80 năm qua, tiêu diệt mọi thành
phần đối kháng; cá nhân, tổ chức, đảng phái nào loe ngoe chống phá cũng đều bị đập tan hết. Thậm chí có người còn sợ là Đảng giỏi quá, không có ai thay được,
“bây giờ mà cộng sản sập là cũng chết dở chứ không đùa đâu”.
Nhiều người khác thì lại bảo cộng sản nói
chung là lũ ngợm, học luật ở bưng, học kinh tế ở Bun (tức là Bulgaria), thậm
chí chả học hành gì, chui từ rừng rú ra, kéo cả nước xuống hố, v.v.
Từ hai luồng quan điểm trái ngược nhau này,
đưa đến một cuộc tranh luận ngấm ngầm và kéo dài về năng lực của Đảng.
Cá nhân nhà cháu thấy, một cách ngắn gọn thì
có thể nói rằng: Phàm cái gì liên quan đến phạm trù “xây” thì Đảng yếu kém, còn
cái gì liên quan đến phạm trù “phá” thì Đảng rất là giỏi.
* * *
Nhà cháu xin lấy vài cái ví dụ (hơi thô sơ một tí) thế này: Dưới sự
lãnh đạo của Đảng, xây cầu thì khó chứ phá cầu rất dễ. Làm quy hoạch kiến trúc
tổng thể cho thật văn minh, tạo ra những công trình xứng tầm khu vực và thế
giới thì khó, chứ giải tỏa mặt bằng, cưỡng chế đất đai, rất dễ.
Trong chính sách kinh tế, Đảng phát triển
kinh tế sao mà khó khăn, loay ha loay hoay, chứ cải tạo tư sản, vơ vét tài
nguyên, dùng cơ sở hạ tầng như phá, thì nhanh ghê lắm. Ở cái nền kinh tế theo
định hướng XHCN của Đảng, các doanh nghiệp xây dựng uy tín, tạo ra những thương
hiệu nổi tiếng thì trật cà trật vuột, chứ phá hoại, làm hỏng, làm mất thương
hiệu và uy tín, thì là chuyện bình thường, rất thường.
Trong đời sống chính trị cũng vậy. Đảng xây
dựng lòng tin, tình yêu nước, trách nhiệm cộng đồng trong dân chúng thì khó
khăn, có thể nói thẳng ra là không làm được; chứ Đảng phá hoại lòng tin, tình
yêu nước, tinh thần đoàn kết tương thân tương ái của dân hết sức thành thục.
Thế cho nên chẳng lạ, khi dưới sự lãnh đạo
của Đảng, xã hội dân sự không ngóc đầu lên được, mà các phong trào đối kháng,
chống cộng, thì thất bại liểng xiểng suốt hàng chục năm nay. Bởi vì Đảng không
xây mà chỉ chủ trương phá, mà lại phá quá giỏi. Cái gì có chữ “phá”, Đảng làm
đều giỏi cả: phá tư sản, phá kinh tế, phá rừng, phá núi, phá đường, phá đình phá chùa, phá làng phá xóm, phá thương
hiệu, phá uy tín, đương nhiên là cả “phá án” luôn, trong đó có phần “phá phản
động”.
* * *
Thưa các cụ,
Nhà cháu trộm nghĩ: Thật ra có năng lực phá hoại cũng rất tốt. Nói chung cũng phải có phá thì mới có xây chớ. Như trong triết học Ấn Độ, có thần Brahma sáng tạo thì cũng phải có thần Shiva hủy diệt mới được.
Nhà cháu trộm nghĩ: Thật ra có năng lực phá hoại cũng rất tốt. Nói chung cũng phải có phá thì mới có xây chớ. Như trong triết học Ấn Độ, có thần Brahma sáng tạo thì cũng phải có thần Shiva hủy diệt mới được.
Vấn đề chỉ là năng lực phá hoại đó nên được
đặt vào đâu? Công cuộc lãnh đạo, xây dựng đất nước mà lại giao cho một đảng chỉ
có tài phá thì thôi xong dân Việt rồi…
Nói đến đây nhà cháu lại nhớ tới lời Lech Walesa, nhà
hoạt động công đoàn, tổng thống Ba Lan sau cải cách: “Người cộng sản là
những tổ sư về phá hoại. Họ có thể biến cái hồ cá thành tô súp cá dễ như
chơi. Cái mà chúng tôi phải đối đầu hôm nay là biến tô súp cá đó thành cái hồ
cá lại…”.
Nhân tiện, cũng xin nhắc lại để các cụ nhớ:
Ấy là về chuyện chủ quyền đối với Hoàng Sa-Trường Sa. Các bằng chứng về chủ
quyền của nước ta ở Hoàng Sa-Trường Sa, trong cổ sử, đều vững chắc cả. Chỉ từ
khi đời ta có Đảng, mới sinh ra công hàm này, tuyên bố nọ, sách giáo khoa kia,
bản đồ ấy... để đến bây giờ bọn dân chúng ta phải đau đầu lo dọn dẹp, lo đấu
tranh giành lại chủ quyền, mệt ơi là mệt! Như thế đúng ra phải gọi là dân làm,
Đảng phá mà.
Bài liên quan: Chuyện chú Ba