Như tin mà
nhóm Vì Một Hà Nội Xanh đã đưa, vào chiều 23/6/2015, Phòng Tiếp Công dân UBDN
TP Hà Nội đã mời hai đại diện của nhóm đến làm việc – nguyên văn thư mời là
“trao đổi về nội dung đơn của Ông, Bà gửi UBND TP (ghi ngày 28/5/2015), liên
quan đến việc chặt hạ, thay thế cây xanh”.
Ngay từ đầu
cuộc trao đổi kéo dài hơn một tiếng này, phía các quan chức của UBND đã tỏ rõ
tâm lý muốn lấn át, bắt nạt hai người dân đại diện cho một nhóm dân sự đang bị
coi là “phản động” hoặc “bị thế lực thù địch giật dây”. Đó là khi ông Phó Chánh
Văn phòng UBND TP Phạm Chí Công tung đòn phủ đầu: “Theo Điều 6, Nghị định 90 (tức
là Nghị định 90/2013/NĐ-CP ngày 8/8/2013, quy định về trách nhiệm giải trình của
cơ quan nhà nước trong việc thực hiện nhiệm vụ, quyền hạn được giao – NV), điều
kiện để cơ quan nhà nước giải trình là vấn đề phải trực tiếp xâm phạm đến quyền
và lợi ích hợp pháp của cơ quan, tổ chức, cá nhân có đề nghị. Cho nên với cái nội
dung này, chúng tôi không giải trình”.
Trong toàn bộ
cuộc nói chuyện, ông cũng thường xuyên lặp đi lặp lại ý đó với thái độ kẻ cả và
miệt thị người đối thoại: “Anh chị cùng một số người dân dùng từ này trên đơn
là không đúng pháp luật”, “Anh chị đọc Nghị định 90 mà anh chị không nắm đúng
tinh thần nên chúng tôi giải thích cho anh chị rõ”, “Đề nghị các anh chị nghiên
cứu kỹ các quy định của pháp luật để có kiến nghị, phản ánh đúng quy định”,
v.v.
Ở đây, tạm
không bàn đến vấn đề thái độ của một quan chức trong khi tiếp dân, thì vẫn phải
nhận xét rằng ông Phạm Chí Công nói riêng và các đại diện của chính quyền nói
chung trong cuộc tiếp dân ngày 23/6 đã phạm nhiều sơ hở và sai lầm nghiêm trọng
trong lập luận, cho thấy hiểu biết còn hạn chế của họ về pháp luật và hành chính
công.
"Tiếp dân": Mời các anh chị đi ra!
Lập luận 1: Về
yêu cầu “phải liên quan đến quyền và lợi ích hợp pháp”
Điểm chính yếu
mà UBND TP Hà Nội bám vào để bác bỏ việc trả lời văn bản yêu cầu giải trình của
nhóm Vì Một Hà Nội Xanh là “Điều 6, Nghị định 90/2013/NĐ-CP” về điều kiện tiếp
nhận đơn, theo đó “nội dung yêu cầu giải trình liên quan trực tiếp đến quyền và
lợi ích hợp pháp của cơ quan, tổ chức, cá nhân có yêu cầu giải trình”.
(Xin nhắc để
Ban Tiếp Công dân sửa lại là Nghị định này được ban hành ngày 8/8/2013 chứ
không phải ngày 17/7/2013 như quý Ban đã ghi sai trong biên bản làm việc).
Vậy, mấu chốt
ở đây là phải làm rõ xem việc chặt hạ, thay thế cây xanh có liên quan trực tiếp
đến quyền và lợi ích hợp pháp của các cá nhân đứng tên yêu cầu giải trình hay
không. Nói chung, không khó khăn gì lắm để gần 70 người có tên trong văn bản
yêu cầu giải trình chứng minh được sự tồn tại của cây xanh Hà Nội có liên
quan trực tiếp đến quyền lợi của họ, ví dụ họ có thể chỉ ra rằng họ sinh sống
ở thủ đô, họ thường xuyên phải ra ngoài đường, và cây xanh ít nhất thì cũng có
tác dụng che mưa che nắng cho họ, lớn hơn nữa thì mang lại bầu không khí trong
lành cho đô thị, làm đẹp cảnh quan, và họ cũng có quyền được hưởng những lợi
ích đó. Chặt hạ cây tác động xấu tới môi sinh; còn thay thế cây thì rõ ràng thay
những cây bóng mát lâu năm bằng những cây khẳng khiu trụi lá cũng tương đương một
sự phá hoại. Điều đó ảnh hưởng tới lợi ích của ít nhất 70 con người và là ảnh
hưởng trực tiếp, vì mọi hoạt động sinh sống, hít thở, đi lại… đều chịu tác động
trực tiếp từ môi trường, từ không khí mà cây xanh giúp lọc, không thông qua
trung gian nào.
Vấn đề ở đây
là, nếu 70 người đứng đơn nói rằng việc chặt cây có liên quan trực tiếp đến quyền
và lợi ích hợp pháp của họ, còn UBND – cơ quan hành pháp – bảo rằng không có
liên quan gì cả, thì ai, cá nhân hay tổ chức nào sẽ là nơi phân giải?
Ở một nhà nước
pháp quyền, điều này được quyết định bởi tòa án hay nói cách khác, quyền giải
thích pháp luật thuộc về cơ quan tư pháp. Và ta cũng có thể thấy ngay, là trong
một xã hội văn minh thì nhận thức thông thường, lẽ phải thông thường (common
sense) sẽ đứng về phía người dân trong trường hợp này mà thừa nhận rằng chặt hạ,
thay thế cây xanh là gây thiệt hại trực tiếp đến dân.
Ở Việt Nam
thì không thế. Việc giải thích pháp luật hiện nay thuộc Ủy ban Thường vụ Quốc hội,
tức là nhánh lập pháp chứ không phải tư pháp. Đây là một bất cập, một khuyết tật
của hệ thống, bởi cơ quan lập pháp giữ quyền giải thích những văn bản do chính
họ vẽ ra, cũng giống như vừa đá bóng vừa thổi còi, hay một phóng viên vừa viết bài vừa tự đăng bài, không cần biên tập viên vậy.
Trong vụ cây
xanh, thực tế của cuộc gặp hôm 23/6 còn tệ hơn thế nữa.
Nghị định 90/2013/NĐ-CP ra ngày 8/8/2013 chứ không phải 17/7/2013, thưa các quan/công chức.
Lập luận 2:
Dân không có quyền chất vấn hay yêu cầu giải trình
Đây là một lập
luận lố bịch khác của các quan chức UBND TP. Họ dẫn và tự ý diễn giải Điều 6
Nghị định 90 đã là sai, và còn sai hơn khi mà lẽ ra, họ phải dẫn Điều 3:
Điều 3. Giải
thích từ ngữ. Trong Nghị định này, các từ ngữ dưới đây được hiểu như sau:
1. Giải trình
là việc cơ quan Nhà nước cung cấp, giải thích, làm rõ các thông tin về thực hiện
nhiệm vụ, quyền hạn được giao và trách nhiệm của mình trong việc thực hiện nhiệm
vụ, quyền hạn đó.
2. Người yêu
cầu giải trình là cơ quan, tổ chức, cá nhân có yêu cầu cơ quan nhà nước, người
có thẩm quyền giải trình về những nội dung liên quan đến việc thực hiện quyền
và nghĩa vụ của mình.
Căn cứ Khoản
2, Điều 3, có thể khẳng định: Cá nhân (tức công dân) có quyền yêu cầu cơ quan
nhà nước giải trình.
Vừa làm sai
thẩm quyền, vừa “cả vú lấp miệng dân”
Như đã nói ở
trên, quyền diễn giải pháp luật, ở Việt Nam, thuộc về Ủy ban Thường vụ Quốc hội.
(Thực ra điều này cũng không phải nhà nước Việt Nam tự nghĩ ra, mà họ học từ mô
hình của ông anh Trung Quốc, và có lẽ đây cũng là đề tài tốt cho các nhà phân
tích, nhưng nó nằm ngoài khuôn khổ bài viết).
Khoản 2, Điều
74 Hiến pháp Việt Nam (2013) quy định Ủy ban Thường vụ Quốc hội có nhiệm vụ và
quyền hạn sau đây: “(...) Ra pháp lệnh về những vấn đề được Quốc hội giao; giải thích
Hiến pháp, luật, pháp lệnh”.
Hiến pháp và
luật pháp Việt Nam không quy định ai là người có quyền giải thích nghị định,
thông tư, quyết định của các loại UBND cấp huyện/xã. Do vậy, UBND TP Hà Nội
cũng có thể lấy đó làm lý do để bảo rằng Ủy ban Thường vụ Quốc hội không phải
là cơ quan giải thích Nghị định 90.
Tuy nhiên, vấn
đề là Nghị định 90 lại được xây dựng căn cứ vào Luật số 27/2012/QH13 (là Luật sửa
đổi, bổ sung một số điều của Luật Phòng, Chống tham nhũng). Điều 6 của Nghị định
90 là sự hiện thực hóa, cụ thể hóa Điều 32a của Luật số 27/2012/QH13 về trách
nhiệm giải trình:
Điều 32a.
Trách nhiệm giải trình
Khi có yêu cầu,
cơ quan nhà nước có thẩm quyền phải giải trình về quyết định, hành vi của mình
trong việc thực hiện nhiệm vụ, quyền hạn được giao trước cơ quan, tổ chức, cá
nhân có quyền, lợi ích hợp pháp bị tác động trực tiếp bởi quyết định, hành vi
đó.
Chính phủ quy
định chi tiết về trách nhiệm của cơ quan có nghĩa vụ giải trình; trình tự, thủ
tục của việc giải trình.
Nói cách
khác, Nghị định 90 là sự hiện thực hóa Luật số 27/2012/QH13. Do đó, Ủy ban Thường
vụ Quốc hội vẫn giữ thẩm quyền giải thích Nghị định 90 và là cơ quan duy nhất
có thẩm quyền đó.
Ủy ban Thường
vụ Quốc hội mới là nơi tuyên bố việc chặt hạ, thay thế cây xanh tác động trực
tiếp tới quyền và lợi ích hợp pháp của dân, chứ không phải cơ quan hành pháp
(UBND, TTCP) của ông Phạm Chí Công hay các ông bà có mặt trong cuộc gặp ngày
23/6.
Cho nên, cần
phải khẳng định rằng việc các ông bà đại diện cho UBND TP tự ý diễn giải Nghị định
90 để dùng nó bác bỏ văn bản yêu cầu giải trình của nhóm Vì Một Hà Nội Xanh, là
sai thẩm quyền, vượt thẩm quyền.
Ai cho phép họ
làm điều đó?
Ngay trong nội
bộ hệ thống hành pháp, UBND cũng không có quyền giải thích luật, khi mà họ chỉ
là đơn vị hành chính cấp dưới. Họ không có quyền tự ý giải thích các quy định của
cơ quan cấp trên – trong trường hợp này là chính phủ, cơ quan làm ra Nghị định
90.
Nền luật pháp
Việt Nam sẽ ra sao nếu mỗi UBND tỉnh trên cả nước đều tự ý giải thích một nghị
định theo hướng có lợi cho họ?
Đó là chưa kể,
ngay cả chính phủ cũng không có quyền giải thích luật do chính nó ban hành.
Trong một nhà nước pháp quyền, đó là công việc của tư pháp. Nếu Việt Nam tự nhận mình là nhà nước pháp quyền thì hãy để tòa án có thêm vai trò và sự độc lập.
"Tiếp dân".
Đối thoại với
dân khó thế sao?
Trong vụ cây
xanh, nếu vấp phải một văn bản yêu cầu giải trình từ phía người dân, việc đúng
mà UBND TP Hà Nội lẽ ra nên làm là gửi văn bản đề nghị Ủy ban Thường vụ Quốc hội
và/hoặc cơ quan ban hành nghị định diễn giải giúp nó xem trường hợp này là ảnh
hưởng trực tiếp hay gián tiếp đến quyền và lợi ích hợp pháp của dân (và theo lẽ
phải thông thường thì Ủy ban Thường vụ Quốc hội sẽ phải trả lời một cách công bằng,
là việc chặt cây gây ảnh hưởng trực tiếp).
Còn những việc
sai mà UBND TP Hà Nội đã làm, là:
- Tự ý diễn giải luật pháp, sai thẩm quyền, vượt thẩm quyền cho phép;
- Diễn giải sai luật;
- Tự ý bịa ra chuyện “dân chỉ có quyền đề nghị, kiến nghị, tố cáo, phản ánh; không có quyền chất vấn hay yêu cầu giải trình”;
- Tự ý bịa ra chuyện “người dân thực hiện quyền quản lý nhà nước của mình thông qua đại diện; thứ nhất là quốc hội, thứ hai là đơn thư phản ánh, kiến nghị, và việc trưng cầu ý dân”: Không biết lý thuyết này mọc ra từ đâu vậy, thưa các vị quan chức và công chức của UBND TP Hà Nội? Trưng cầu dân ý là “thông qua đại diện” ư?
- Cậy số đông và cậy quyền thế để “cả vú lấp miệng em”, bắt nạt dân thường.
Với từng ấy sai phạm và thiếu hiểu biết, có lẽ UBND TP cũng khó mà học được gì thêm trong chuyện thái độ và cung cách ứng xử với dân – vốn là việc đòi hỏi một sự tinh tế và trình độ nhất định.